Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Mắc Cỡ Ru Trăng - Thơ Như Nguyệt



Hồ thu liễu rũ mượt mà
Thân hèn cỏ dại tên là Hoa Trinh
Ngày se vạt nắng ủ tình
Đêm đêm cỏ cụm, cuộn mình ru Trăng
À ơ…..ơi à…trăng ngủ ngoan
Trăng ……ới à …..à ơi….. trăng ơi! 

Lá hoa trinh nữ rung rinh
Thẹn thùng mắc cỡ khép mình dễ thương
Bông hoa be bé hồng hồng
Mỏng manh giữa chốn mộng trần phong ba
Gió ơi, đừng vũ bão nha
Thương hoa xin hãy ngắm hoa thôi mà

như nguyệt 

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

CON ĐƯỜNG HOA TÍM - Thơ Phạm Thị Minh Hưng



Tím mảnh tình hồng tím nhớ thương
Từ anh cách biệt Thái Bình Dương
Nhớ nhung lặng lẽ tình câm nín
Thương tiếc u hoài mãi vấn vương
Nhìn mây bay mỏi đời hoang vắng
Nghe gió hoài than khúc đoạn trường
Có bao giờ hỡi anh, về lại
Đường xưa hoa tím ngọt ngào hương?

Phạm Thị Minh-Hưng

Từ Bài Thơ Em Viết - Thơ Nguyễn Hữu Tân


Từ em mang đến bao vần thơ
Nuôi nấng hồn tôi những mộng hờ
Ngơ ngẩn những buồn thương vô cớ
Lòng hoài chiu chắt những mộng mơ
Mông và mơ chẳng bao giờ phai
Đêm võ vàng buông tiếng thở dài
Thương với nhớ còn đong đưa mãi
Cuộc tình rệu rã những phôi phai
Chiếc lưới tình em đã giăng rồi
Mà anh hụt hẫng vấp chân thôi
Theo em từng ngã đường nghẻn lối
Theo em mệt nhoài bước đơn côi
Từ em mang đến bao vần thơ
Thơ thẩn hồn tôi bỗng dại khờ
Đêm trắng đêm tìm thang âm “Nhớ”
Quyện vào câu thơ dệt thành mộng mơ

Lời thơ ai vẫn dịu dàng
Nửa đêm thức giấc mơ màng nhớ nhung
Trời mưa bong bóng phập phồng
Kìa ai trao những nụ hồng nhung êm
Mênh mang dìu dặt êm đềm
Bao vần thơ đã dịu mềm gửi trao
Dù chưa nói một lời nào
Mà nghe như rót mật vào cơn mơ
Ai nâng niu từng cánh thơ
Cho ai ngơ ngẩn ru hờ đôi câu
Ầu ơ tình bén duyên ngâu
Hát chung câu hát “qua cầu gió bay”
“Yêu nhau cởi áo cho nhau….”
Điệu dân ca vẫn đậm màu nhớ thương
Còn thao thức trọn canh trường
Nhớ ai quay quắt sầu vương vấn sầu

Cỏi thơ từ lạc bước vào
Em – nàng thơ – đã vò nhàu tim ai
Men tình chưa nhấp đã say
Nhấm thơ thưởng nguyệt dang tay đón tình
Tương tư ôm ấp riêng mình
Câu thơ ghép nhạc ru tình- tình ơi
Nghê Thường khúc quá chơi vơi
Cho ta đờ đẩn bời bời nhớ thương
Thơ em dàn trãi mông thường
Dìu ta về bến sông Tương ước thề
Trăng ơi khổ với Trăng ghê
Vần thương vần nhớ còn mê mẫn hồn

Nguyễn Hữu Tân

Treo Tình Đầu Gió - Thơ Nguyễn Đức Dũng


Treo trăng ngang giữa đỉnh trời
Treo sao trên ngọn đêm dài quạnh hiu
Treo mây vào gió phiêu diêu
Treo thêm lá úa tiêu điều cuối thu
 
Treo lên dãy phố sương mù
Lòng nghe thổn thức thiên thu đợi chờ
Treo hồn giữa những dòng thơ
Canh khuya thao thức thẫn thờ ước ao
 
Treo em chiếc áo lụa đào
Phất phơ dưới nắng mộng nào chung đôi
Treo lòng giây phút bồi hồi
Đê mê niềm nhớ mắt môi hôm nào
 
Treo tình đầu gió lao xao
Ru nhau ngày tháng ngọt ngào đắm say
Treo đời một mối tình gầy
Vòng tay khắc khoải tháng ngày hắt hiu

Nguyễn Đức Dũng

Bóng Thời Gian - Thơ Mai Lộc


alt
                                                      TH thực hiện Music Show
 
                           Thời gian hỡi ! sao mi đi lặng lẽ,
                           Để bốn mùa nối gót vội sang ngang.
                           Có lúc nào mi nhỏ lệ, bàng hoàng?
                           Nụ hoa nhỏ đôi ngày rồi lịm tắt .
                   Trăm sôngsuối núirừng cùng thànhquách,                         
                           Sụp đổ dần dưới gót nện thời gian.                     
                           Còn gì đây những mảnh vụn hoang tàn,
                           Vùi quá khứ, rêu phong mây xám ngắt.
                           Trong vô tận mi đi không ngoảnh mặt,
                           Cho má hồng sao vội nét nhăn nheo.
                           Cho hây hây mấy chốc đã eo sèo,
                           Sầu vạn cổ, thời gian nào ai vượt.
                           Năm tháng hỡi! mi cùng ta sánh bước,
                           Mi thênh thang vô tận bóng vó câu.
                           Ta hoang mang gần mãi núm cỏ khâu,
                           Như bọt nước bềnh bồng trong mưa gió.
                           Từ vô ngã, sắc không ta thành có,
                           Mi kéo ta từ có trở về không.
                           Giữa trần gian một thoáng thấy mênh mông,
                           Phù du một cõi đi về heo hút.
                           Ta nuối tiếc ngày xanh đà vi vút,
                           Khóc người về cát bụi của nghìn thu.
                           Gót chân mi sương khói phủ mịt mù,
                           Quay mặt lại chẳng còn gì tiếc nuối.
                                                                      
                           Mailoc
 
 
                                  http://nguyentran.org/NT/Icon/BabyBird.jpg
                    

Lửa Tình - Thơ Như Thương (Bài họa Đặng Hoàng Sơn)


Lục kho ngôn ngữ của tình

Tìm thương, tìm giận pha nghìn đắng cay

Tìm yêu, tìm chút lắt lay

Những đêm, những sáng, những vay mượn sầu

Những trần gian bụi nát nhàu

Để xanh biêng biếc ngả màu chiều hôm

Lục trong chăn gối vùi chôn

Phút thiên thu của lần ôm vào lòng

Tạ ơn khuya giọt nến trong

Phố xưa quán trọ thắp chong đợi người

Nhỡ mai tàn cuộc lên trời

Ta-Em cũng đủ một đời hương hoa

Lục trang ký ức nhạt nhòa

Còn tờ giấy cũ đêm qua tro tàn

Đêm Ba Mươi Tết rộn ràng

Ngoái đầu nhìn lại hài vàng em quên

Đàn ơi nắn phím lênh đênh

Ta, con dế gõ nhịp sênh phách tình


Như Thương

LỬA TÌNH ĐÃ NGUỘI

Trăm cay nghìn đắng vẫn tình
Lắt lay tiếc nuối gì mình cũng xa
Sầu thương tình đã nhạt nhoà
Đắng cay từng giọt lệ pha rượu nồng
Thì em, mắt biếc môi hồng
Đã từng thắm thiết trong vòng tay nhau
Tiếc chi kỷ niệm nhạt mầu
Thì thôi, hãy giữ phút đầu thiên thu
Đèn khuya rũ ngọn âm u
Tình xưa giờ đã phù du một đời
Dìu nhau lên đỉnh tầng trời
Gối chăn ngây ngất rã rời xác thân
Trần gian ngày tháng xoay vần
Đắm say thì cũng chỉ ngần ấy thôi
Hương tình giờ đã phai phôi
Men nồng dù nhạt, bờ môi héo tàn
Vẫn còn một thuở dung nhan
Mặn mà, e ấp điểm trang nụ tình
Từng trang ký ức lung linh
Nhớ không em, thuở đôi mình còn nhau...?



Đăng Hoàng Sơn

Thử Tưởng Tượng - Thơ Quách Như Nguyệt


Thử tưởng tượng anh không đang hiện hữu
Em bước vào vùng trống rổng mông mênh 
Em dám chứ vì không thêm chẳng bớt
Sẽ yêu anh dù tim có bồng bềnh 

Thử tưởng tượng thời gian quay ngược lại
Em gặp anh ở một cõi mơ hồ
Em dám chứ cùng ngửa tay hứng mộng
Mộng, thật - thơ, người; người mộng trong thơ 

Thử tưởng tượng anh chẳng là thi sĩ
Nhưng ôm thơ chạy khắp quả địa cầu
Thử tưởng tượng em làm sao đuổi kịp
Sao níu cùng run rẫy một chiêm bao? 

Thử tưởng tượng anh là một vì sao
Em là trăng, trăng sao là một cặp
Trăng và sao…tưởng gần, nhưng xa lắm!
Giữa chúng ta là vũ trụ tinh cầu 

Hãy cứ nghĩ đời sống này nhiệm mầu
Và tình yêu của chúng mình bất diệt
Mình tin tưởng sẽ không còn ly biệt
Sẽ không còn sầu não với tối tăm! 

Thử tưởng tượng em là mây, anh gió
Gió đưa mây đi mất hút phương nào?
Thử tưởng tượng, nhắm mắt, ta tưởng tượng 
Anh thương ơi… mong tình không gió bão 

Hãy tưởng tượng mình sống ngoài hải đảo
Chỉ hai người, có hai đứa mình thôi
Mình yêu nhau… ta có cặp có đôi  
Ở bên nhau, sống tròn đầy hạnh phúc! 

Thử tưởng tượng nếu anh sa địa ngục
Sao biết em đang ở chốn thiên đường?

Em tội lỗi tầng sâu hơn một bực
Vĩnh viễn mình chẳng thể gặp nhau đâu!


Quách Như Nguyệt