Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

THOÁNG ĐẦY VƠI - Thơ HUY VĂN



Gọi trăng vào mở ngăn ký ức
cho nhẹ lòng buồn chốn viễn phương
Sau lưng bóng tối như đáy vực
Trước mặt là đêm lạnh canh trường.

Thoáng đầy vơi gửi theo cánh nhạn
Treo giữa đường mây những nỗi niềm
Vó câu thiên lý qua năm tháng
cuối đời chưa thấy lối hạo nhiên.

Hãy nhắn giùm tôi những lời yêu
Tiếng buồn ngân vọng lúc quạnh hiu
Hồi chuông cổ tự mùa viên tịch
quyện tiếng lòng rơi giữa muôn chiều.

Xa quá một thời xuân xanh mộng!
Nhớ lắm sương mềm hôn tóc mây
Làm sao tâm tịnh khi tình động
nên cứ miên man nỗi vơi, đầy!

Khơi nhúm tro tàn hong ký ức
Sưởi ấm tình quê chốn biển trời
Trả Em phố núi mờ nhân ảnh
Giữ lại nơi này một bóng...Tôi!

HUY VĂN

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

VŨ ĐIỆU MÙA SEN


Em lên chùa sen
Hoa nở bên triền
Hương tỏa thiền viên
Cùng đợt nắng lên
 
Em lên chùa sen
Ngắm từng cánh hồng
Nở quanh tòa tháp
Lòng nhẹ như bông
 
Màu sen lung linh
Hai tay dâng lên
Khói quyện quanh đền
Tâm thành cung nghinh
 
Sen rực trời xanh
Đàn chim trên cành
Líu lo lời kinh
Hiệp lời chúng sinh
 
Từng đóa sen tươi
Như hồn thanh khiết
Bước qua sinh diệt
Lần hạt nhân từ
 
Em lên chùa sen
Lòng mang nỗi niềm
Bên tòa sám hối
Hồn buông xả hơn
 
Mỗi người là sen
Nở trong bể khổ
Sen là đóa ngộ
Kiếp thăng kiếp lên
 
NGHIÊU MINH

Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

Mong Manh Những Sợi Tơ Trời - Thơ Diễm Hương


Trao ai những sợi tơ trời
Mong manh cột chặt duyên đời vào nhau
Sợi dài, sợi ngắn phai màu
Sợi buồn, sợi nhớ nhuộm màu mắt nâu

Quay vòng tơ dệt nỗi sầu
Nửa vầng nguyệt rụng, tình đầu thiên thu
Giơ tay hứng sợi phù du
Thả bay theo gió mịt mù khói sương

Sợi buồn sao vẫn vấn vương
Tình ru sợi nhỏ trăm thương nghìn sầu
Chong đèn đếm nhịp canh thâu
Một vòng nhật nguyệt qua cầu biệt ly

Vỹ cầm rung phím tình si
Cuộn trăm năm lại cũng vì nhịp tơ
Dệt tơ trời gói thành thơ
Khoác vào thành áo len tơ trao người

Đố ai bắt được tơ trời
Diêu bông ai biết, chơi vơi phận đời
Mong manh những sợi tơ trời
Trăm năm cũng sợi tơ trời trao duyên

Diễm Hương

Con Gái Miền Trung - Thơ Be Nguyen



 “Bạn đã một lần ghé qua miền Trung
Nơi túi gió và cánh đồng đầy nắng
Nơi mọi dòng sông đều đổ về biển trắng

Có thấy nét mặn mà: Con gái miền Trung
Từ ngàn đời Quê hương tặng cho em

Da của nắng và tóc là của gió
Heo may về đôi má em ửng đỏ
Duyên em gái miền Trung mình, ở nơi khác có không?
Tiếng em gái miền Trung mình nằng nặng khó nghe

Câu thường dùng là: mô, tê, răng, rứa
Ở tận miền xa chợt ấm lòng đến lạ
Bắt gặp lại mình từ âm điệu Quê hương
Đâu chỉ có dịu dàng mới gợi nhớ gợi thương

Con gái miền Trung mình cười lung linh cả nắng
Ngày đông về chợt lòng ai xa vắng
Mơ thấy lại miệng cười người em gái miền Trung”

Be  nguyen

CÁNH ÉN MÙA XUÂN - Thơ nguyễn phan ngọc an




Có con chim én về đâu đó
Gợi nhớ xuân nào nơi cố hương
Năm tháng bình yên trong dĩ vãng
Bâng khuâng nghe giọng hát lên đường

Những khúc bình ca từ cuối ngỏ
Ngọt ngào âm hưởng mẹ yêu thương
Sông núi bao mùa yên giấc ngủ
Chiến tranh ly loạn cõi vô thường

Giọt máu anh hùng cho vận nước
Chôn vùi xuân với tóc pha sương
Cánh én mang niềm vui trở dậy
Mùa xuân luân vũ khúc nghê thường

Đồng ruộng nào còn trơ gốc rạ
Đau lòng chim quốc khóc tha phương
Thầm hỏi đêm dài nào gắn bó
Trăm con nước đổ lệ sầu vương

Cố xứ người về, xuân vẫn đợi
Hành trang mờ cả dấu sa trường
Dẫu chẳng Kinh Kha soi dấu sử
Triệu, Trưng, Phù Đổng với Hùng Vương

Lung linh hạt cát trên sa mạc
Hay chiếc thuyền con giữa đại dương
Ngược thủy triều nước vồ sóng dập
Vẫn mơ màng hát khúc ly hương …

nguyễn phan ngọc an - 2016

BỌN MÌNH - Thơ Ngọc Trân


Mười tám tuổi mày rời xa sách vở!
Vội lên đường theo tiếng gọi quê hương,
Khoác chiến y từ giã bạn cùng trường.
Vì tổ quốc lao mình vào sương gió.

Những lần phép mày về từ ngoài ngõ,
Đón mừng mày những thằng bạn học xưa.
Chuyện hành quân nghe mày kể say sưa,
Vững tay súng cho thơm mùa lúa chín.

Rồi quê hương chìm dần trong chinh chiến!
Mày ít về chốn cũ gặp bọn tao!
Giữ quê hương rồi thằng trước thằng sau,
Cũng nối gót theo nhau vào lửa đạn.

Quê hương điêu linh bọn mình thỉnh thoảng,
Gặp tình cờ ta kể chuyện chiến trường.
Những bạn bè nằm xuống những đau thương!
Cho đất mẹ vươn lên niềm hy vọng.

Những kỷ niệm thời hoa niên thơ mộng,
Những mối tình lãng mạng thưở học sinh,
Hỏi thăm nhau"mày đã có gia đình?"
Cùng cười ngất ai d'am yêu lính chiến!?

Tao biết mày có tình đầu tha thiết,
Vẫn yêu nhau dù chẳng lấy được nhau!
Nàng sang ngang vào một sáng mưa ngâu!
Mang thương nhớ cùng nỗi sầu chất ngất!

Bọn chúng mình như cánh chim phiêu bạt,
Đường hành quân mòn hết gót giầy "Sô"
Từ rừng sầu cùng sông núi mịt mù.
Nay Quảng Trị mai KonTum An Lôc.....

Những chàng trai vẫy vùng trong gió lộng,
Quên thân mình dâng hiến cho quê hương.
Nào ngờ đâu tan vỡ giấc mộng thường!
Ôm mối hận cho nửa đời còn lại!

Thằng phơi xác trong tù đầy khổ ải!
Thằng lưu vong nhớ mãi chuyện ngày xưa!
Gặp lại nhau giờ tóc đã bạc phơ!
Chuyện cơm áo xứ người sao mặn đắng!

Đón xuân sang lòng nghe sao xa vắng!
Chuyện hành quân thường thấy những đêm mơ.
Buồn mênh mang khi gió nhẹ vào thu!
Rồi đông đến ôm nỗi sầu viễn xứ!

Bọn chúng mình bây giờ còn dăm đứa !!

Ngọc Trân

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

Khóc Mẹ - Thơ Trần Quốc Sỹ



 
Mẹ hỡi, mẹ ơi, mẹ mất rồi
Tim con quặn thắt lệ tuôn rơi
Mẹ đi cõi Phật lòng thanh thản
Con ở trần gian dạ rối bời
Ngày ấy xum vầy muôn hạnh phúc
Bây giờ chia cách vạn đơn côi
Đêm nay sương lạnh hồn tan nát
Khóc mẹ, niềm đau suốt một đời

Trần Quốc Sỹ

Chùm Thơ Đông Hương

VÙNG TRỜI ẨN TÍCH

 
 
chỉ cần một khắc đừng xa
thì bâng khuâng đã không là cơn say
tôi đi theo dấu vết ngày
bỏ sau lưng khoảng vòng tay không tròn
*
chỉ cần một phút tôi ngoan
là tôi quên lững lang bang trên đường
đi tìm sắc sắc- không không
lúc còn, lúc mất phù vân lối về
*
chỉ cần đừng chạm si mê
là tâm khỏi phải trong bề bộn tôi
một vài lần khóc với đời
cho giòng nước mắt mặn trôi cơn buồn
*
chỉ cần một tí yêu thương
giấu làm hoài bảo một thiên sử tình
tựa hồ tia mắt thanh xuân
như đang trở tuổi trăng tròn mười lăm
*
chỉ cần một khắc đài trang
chờ em ưởn ngực tháo nguyên yếm đào
cho làn hơi thở bồng phiêu
bay vào mộng, gợn tâm chao mơ hồng
 

PARIS- THÀNH PHỐ XA NGƯỜI

 
 
Vài giờ thôi cũng đủ nhớ suốt đời
*
 
Thành phố ấy -Paris và nỗi nhớ
Dặn tôi về mở lại quán mê say 
Chuỗi nước mắt yêu thương người ấm lệ
Rơi viền bờ hạnh phúc lạc tầm tay 
*
Tôi giật mình, người qua đường đổi bước 
Gọi mãi tên, cây cầu gió ngập ngừng 
"Lầm mất rồi, " thành phố nhìn, cho nước 
"Không phải người, người xa cả đại dương " 
*
Gió lếch thếch, đuổi theo chân, tội nghiệp 
"Muốn tìm không? trèo lên cánh ta đi!" 
Muốn lắm chứ! Sợ gặp rồi nuối tiếp 
Như sau lần tương ngộ thuở xưa kia! 
*
Paris bỗng thì thào trong lòng ngực 
Đỉnh tối dài chia cơn mộng thành đôi 
Trời riêng tư của tôi nằm thao thức 
Đang nao nao niềm câm nín vô lời 
*
Tháng Mười Một xa xăm không trở lại
Từng ngày buồn lưu trên mắt nai trong
Chôn giấu hết con đường tim mòn mỏi
Khoác lên người tôi cảm xúc đa đoan.
 
đônghương


Tuesday, February 23, 2016

HẠNH PHÚC BẤT NGỜ




mây bay, mây bay, mây bay
giang sơn một bóng trăng gầy
quay hoài vô định
lạc loài nhớ - quên
*
cõi riêng chấu khoá yên bình
cửa tâm cũng khép
cuộc tình rối tơ
rồi đây ngắm bước chân như
gót ngây thơ quá, bao giờ thành niên
*
giấc mơ, từa tựa không hiền
không tròn, gãy mất khúc viền tim tôi
tôi- Người, Người - tôi, đôi nơi
ngẫm nhìn thân phận lở bồi thanh xuân
*
mây bay, bay mãi không cùng
tim tôi hoá thạch
lạnh lùng ngoài - trong
ngày xưa, thuở ấy phiêu bồng
chợt trong tay lạ, nhũn, hồng pha lê
*
ước mơ phản xạ tia về
lung linh dưới nắng ngủ mê trở mình
bất ngờ âm vọng hồi sinh
tim tôi thức giấc...
bình minh...cuối đời
 
đônghươngtônnữ

HẸN VỚI NÀNG THƠ - Thơ Đặng Hoàng Sơn



"Nữ Hoàng Lục Bát" đề thơ 
Tâm tư chừng đã ngẩn ngơ vì tình 
Thả thơ vào chốn phù sinh 
Cho hồn thơ trải lòng mình đầy vơi 
Thơ bay vào cõi đất trời 
Lời thơ chắp cánh chơi vơi diễm tình 
Ý thơ huyền ảo lung linh 
Tình thơ mầu nhiệm thiên đình hoá thân 
Nhìn theo trăng khuyết nửa vầng 
Muôn vì tinh tú xoay vần nàng thơ 
Trần gian nàng đã hững hờ 
Đem thơ tình gửi đôi bờ sông Ngân 
Trăm năm phù phiếm thật gần 
Dù trong thoáng chốc đường trần em qua 
Kiếp sau chẳng biết gần xa 
Thì xin lời hẹn cũng ta trao tình 
Đất trời ắt cũng hiển linh 
Cho đôi mình thoả bình sinh trọn đời. 
. 
ĐHS

(Hoạ bài Níu Áo Thơ của Như Thương)

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

HỒN THEO THƠ...Thơ Tố Khuyên



Thôi đành! Phải để thơ bay
Ôm dòng lục bát hồn ngây chốn này
Thơ hòa với gió cùng mây
Để ta ngơ ngẩn, lắt lay góc trời
Thơ sao lơ lửng giữa vời
Hồn còn luyến tiếc mộng ngời đắm mê
Nào đâu trao kịp ước thề
Tình thu đã khép, tứ bề hư vô
Cuộc tình thấp thoáng mơ hồ
Sóng xanh còn vỗ nhấp nhô bến tình
Thuyền xa, biển vắng lặng thinh
Câu thơ lãng đãng sầu tình ngất ngây
Thoáng xưa mộng ước chân mây
Phương trời, góc biển ta đây với mình 
Lỡ rồi duyên nợ ba sinh
Kiếp sau có nhớ chuyện tình dấu yêu
Một mai như nắng cuối chiều
Đón thơ rụng xuống, còn nhiều đắm say

Tố Khuyên
(Cảm tác bài "Níu Áo Thơ của Như Thương) 

THƠ VÀ BIỂN SÓNG - Thơ Phạm thị Minh Hưng

 


Lời thơ gió thoảng mây bay
Cho hồn vương vấn ngất ngây giấc tình
Ngân Hà lấp lánh lung linh
Ngàn sao huyền ảo diễm tình xa khơi

Thơ bay bổng - Thơ chơi vơi
Vườn thơ hoa bướm rong chơi đợi chờ
Biển xanh sóng vỗ xô bờ
Sóng tan bọt trắng ngẩn ngơ cát vàng

Thơ như biển sóng mênh mang
Như hoa như mộng thênh thang đất trời
Thơ hờ hững - Thơ nửa vời
Thả bay theo gió một đời nợ vay...

Ý thơ khờ dại đắm say
Tình như sợi tóc buông dài bơ vơ
Xôn xao sóng ngả nghiêng bờ
Thơ và biển sóng cõi mơ ngọt ngào...

Phạm Thị Minh-Hưng.