CHIỀU THU - Thơ Tha Nhân


Chẳng phải thu về lá vẫn rơi
Chim bằng mắc nạn lạc phương trời
Cô đơn phủ kín niềm tâm sự
Biết tỏ cùng ai biết tỏ lời

Mỏi cánh bay rồi mỏi cánh bay
Lênh đênh sóng nước giữa thuyền mây
Hồn ta ấp ủ bao hoài niệm
Thiếu bóng tri âm trống vắng đầy

Cất bước ra đi vẫn ngóng trông
Về nơi cố quận hỏi chiều đông
Hương xưa có phải còn thoang thoảng
Ngõ cũ đâu còn dấu bước chung

Người ấy có còn nghĩ đến ta
Ra đi biền biệt chốn quê nhà
Mang theo kỷ Niệm thời yêu dấu
Chẳng khác con tàu tiếc nuối ga

Khung trời viễn xứ đầy cô quạnh
Ôm mối hoài hương mộng trở về
Chiều thu heo hút sương buồn phủ
Se sắt lòng ta những não nề

Cam thành Oct, 2008
Tha Nhân

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

TRĂNG ĐỜI - Thơ Phan Hạnh - Nguyễn Thanh - Hoàng Chiêu - Ấn



Thấy gì khi ngắm ánh trăng xa  
Ta thấy Hằng Nga dáng thướt tha  
Ngơ ngẩn sầu riêng là chú Cuội  
Suốt đời ngồi khóc gốc cây đa.

Huyền thoại rằng trăng chốn kho tàng  
Là nơi chất chứa những lời than  
Của tình tan vỡ duyên thề lỗi  
Những mảnh đời hoang phí dở dang.

Những dòng dư lệ khóc thương ai  
Trăng gom bể chứa đã vơi đầy  
Ước vọng không thành, trăng chất núi  
Những lời cầu nguyện theo gió bay.

Trăng giữ tiếng hờn kẻ chết oan  
Tiếng người tuẫn tiết cười vang vang  
Lời thiêng sông núi cho nòi giống  
Tiếng lòng thổn thức của thời gian.

Trên chốn trần gian may có trăng  
Trăng đem cảm hứng đến thi nhân  
Trăng theo mộng tưởng bao triều đại  
Trăng rọi hồn ta sáng bội phần.

Cực kỳ diễm lệ ấy trăng thanh  
Với một trời sao chiếu vây quanh  
Cổ thư trăng dệt nên huyền thoại  
Tháng tám đêm rằm suốt thâu canh.

Kỳ ảo lung linh dưới đáy sông  
Bóng trăng thúc giục đến xiêu lòng  
Trăng thu mê hoặc bao hồn mị  
Có kẻ anh tài phải mạng vong.

Trăng chếch nghiêng về trên cổ mộ  
Trăng non đùa giỡn với hồn ma  
Trăng lơi lả tắm trên giòng nước  
Trăng lẻn phòng khuê thục nữ nằm.

Trăng soi vó ngựa bóng chinh phu  
Cung kiếm oai phong đánh giặc thù  
Biên trấn xa vời năm tháng đợi  
Trăng thề hết giặc mới phiêu du.

Trăng khóc ngày tang đất nước đau  
Trăng rưng uất hận đến ngàn sau  
Trăng tiễn người đi rời đất mẹ  
Làm thân lưu lạc khắp tinh cầu.

Thuở ấy yêu thơ Hàn Mặc Tử  
Và mê trăng gợn những vần thơ  
Trăng quyến rũ từ trong cổ sử  
Trăng cài giấc ngủ chập chờn mơ.

Thức học trăng cười ta vớ vẩn  
Gác trọ nghèo trăng thế cho đèn  
Khuya rồi vang mấy tiếng ho khan  
Trăng động núp vào mây thơ thẩn.

Hai mươi tuổi ta vào quân đội  
Khoác hành trang một bóng trăng soi  
Những đêm buồn xa phố lẻ loi  
Tay ôm súng mắt chờ bóng giặc.

Tháng Tư Đen kinh hoàng hốt hoảng  
Lính mười năm đã phải tan hàng  
Ôi tìm đâu những bước hiên ngang  
Còn đó buồn tênh đời di tản.

Mất nước trăng quì xuống chịu tang  
Và ta rưng lệ nóng hai hàng  
Trăng sao còn đó mà quê mất  
Hư ảo lung linh cả không gian.

Một vầng trăng tỏa bóng chơi vơi  
Từ nay vĩnh biệt tiếng ru hời  
Nửa soi hồng thủy quê hương khuất  
Nửa thẩn thờ theo bước trùng khơi.

Nhớ thuở trăng tròn vọng gác khuya  
Rừng đêm sương lạnh sát bên bìa  
Súng đâu vang dậy gầm rung chuyển  
Trận chiến kinh hồn trăng sớt chia.

Năm ba thằng bạn giã từ ta  
Thịt rơi máu đổ nát tan tành  
Nghĩa trang buồn thảm người yên nghỉ  
Huyệt mộ trăng soi bóng mong manh.

Từng thức nhiều đêm khóc với trăng  
Vô tình trăng tỏ chiếu qua cành  
Làm thân viễn xứ buồn tê tái  
Trăng nghiêng mình thấy mắt long lanh.

Thôi nhé từ nay cách biệt nhau  
Nghe thân cằn cỗi tóc phai màu  
Gởi trăng một mảnh hồn lưu lạc  
Mang về quê mẹ chút thương đau.

(Phan Hạnh - Nguyễn Thanh - Hoàng Chiêu - Ấn.)