Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

Hoa Đất Việt - Thơ :Trầm Phương


Đất nước hôm nay sao tự hào, kiêu hãnh!
Lịch sử oai hùng có thêm tên chị, tên anh
Sống bình thường bỗng chốc hóa hùng anh
Ngẩng mặt mà đi, ung dung ngạo nghễ,
Người dân tôi biết thế nào đời ” nô lệ”
Biết ai là hèn với giặc, ác với dân,
Thấy quê hương bị lệ thuộc đến gần
Nên tay bồng con, tay chống giặc.
Ôi! Đẹp quá những người con tổ quốc
Đâu nơi nào trên khắp mặt hành tinh
Những bông hoa rực rỡ giữa giông gió, bão bùng
Vẫn trổi dậy trong rào gai, song sắt
Họ kết án vì chẳng dám nhìn sự thật
Họ giam tù vì run sợ với lương tâm
Những cánh hồng gai vẫn nở âm thầm
Trên đầu sóng chỉ mặt thù ” Đả Đảo”
Thương biển đảo chị thêu lên vai áo
Xót dân lành chị chia nước mắt, mồ hôi
Xem rất thường bạo lực với đòn roi
Giang tay chở che đàn con trẻ
Tấc đất, gang sông tiền nhân để lại
Thịt nát xương tan phải bảo vệ cõi bờ
Quê hương từng đêm trăn trở
Biển kia giặc đã vào trong
Hôm nay trong bốn bức tường rong
Hoa tự do sẽ vươn cành, kết nụ
Nghe như tiếng sông gào, núi gọi
Bạn bè đây vẫn thao thức, đồng hành
Con đường này chị chọn để đấu tranh
Sẽ tô thắm thêm vườn hoa đất Việt.

Trầm Phương – CTM Media
26/7/2017

TÂM SỰ NGƯỜI LƯU VONG - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An




Một dịp tình cờ quen biết nhau
Nhìn qua ánh mắt đượm thương sầu
Bao năm lầm lủi đời sương gió
Ðất khách lưu vong thoáng nghẹn ngào !

Anh kể tôi nghe chuyện chiến chinh
Thời trai súng trận với điêu linh
Có ai biết được phần may rủi
Một phút sa cơ vướng tội tình

Mười năm quân báo, ôi kiêu hãnh
Sắt thép nung sôi một tấm lòng
Áo trận bao phen loang máu giặc
Giữ từng tấc đất của non sông

Hoa gấm còn đâu, hy vọng đâu
Ngày tàn chiến cuộc, lụy thương sầu
Tiền Giang, Mảnh Hổ đòn thù độc
Mộc Hóa, Vườn Ðào thân xác đau !

Hào khí ngang trời, dẫu thác đi
Hiểm nguy sinh mạng có hề chi
Lưỡi lam, chúng cắt gân tay trái
Máu đỏ tuôn dòng, hận khắc ghi

Mười năm trong chiếc áo tù binh
Tên tuổi vùi chôn với ngục hình
Lịch sử sang trang lâm quốc nạn
Kẻ còn, người mất giữa lênh đênh

Trở lại quê xưa, một buổi chiều
Ngỡ ngàng nhìn cảnh vật cô liêu
Ngôi nhà năm cũ, đâu còn nữa
Mái ấm rã rời … lạnh hắt hiu…

Rồi cũng một ngày giữa phố trưa
Quê người anh nhớ chuyện xa xưa
Lệ rơi thấm ướt bờ môi mặn
Thương kiếp lưu vong … kiếp sống thừa …

nguyễn phan ngọc an - 2017
www.trangthongocan.blogspot.com

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

Ru Tình Theo Cánh Gió - Thơ Nắng Cali



400?350
Ta hãy cho nhau trọn vòng tay
Để luôn ghi nhớ  giây phút này
Đôi mình hai phương trời cách biệt
Tình chẳng nhạt phai theo tháng ngày
Nơi đó thu sang ngập lá vàng
Phương này ta đếm nhịp thời gian
Để nghe thương nhớ lòng xao xuyến
Ta chẳng mất nhau dù lỡ làng
Sẽ có mùa xuân chim én bay
Ngàn xưa hoa bướm đắm hương say
Ru tình ngủ yên theo cánh gió
Cho ánh bình minh tô sắc màu
 signature_2

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Thơ LÃO MÃ SƠN

laomason5


                     Chào Bạn, Tôi là Lão Mã Sơn
                        Người lính già, tuổi chín mươi hơn
                        Xanh tóc, nửa đời lo bảo quốc.
                        Bạc đầu, Kỷ niệm chiếc Huân chương
                           
                        Thời thế đổi thay, Ta mất nước
                        Lưu vong đất khách, sống tha phương
                        Gác trọ “Nhà Già” là tư thât
                        Thủ đô Mỹ quốc, tạm náu nương
                      
                        Đã mấy mươi năm rời quê Mẹ
                        Ngày nào cũng nhớ đến cố hương
                        Công danh  sự nghiệp thành mây khói
                        Không còn chi nữa phải vấn vương
                      
                        Mượn rượu giãi sầu, quên quá khứ
                        Vui cùng thơ nhạc, đỡ nhớ thương
                        Bao nhục vinh trả lại cho đời.
                        Giờ chỉ còn nỗi buồn tha hương

                                                  Arlington, Virginia.
                                          Lão Mã Sơn/Trần Gò Công


        KIẾP NHÂN SINH

        (viết cho các cháu của tôi)

Có nghĩa chi đâu, một kiếp người
Chỉ  là một giấc mộng mà thôi
Sự nghiệp,  sương mai đầu ngọn cỏ
Công danh, khói nhạt bốc lên khơi

Nhà cao cửa rộng vừa thấy đó
Một thoáng phù du mất hết rồi
Hạnh phúc hôm nay, vui thụ hưởng
Tương lai là chuyện của xa xôi

Ta hãy sống sao cho đáng sống
Lưu lại danh thơm lúc cuối đời
Ngày nào đó, trở  về cát bụi
Mọi người thương khóc ,chỉ (có)ta cười

Rời bỏ trần gian , hai tay trắng
Thăng trầm, vinh nhục gi lại đời
Chiếc nắp quan tài vừa sập xuống
Trả lại nhân gian một kiếp người.

                      Hoa Đô, Hè 2017
            Trần Gò Công/ Lão mã Sơn.

Mãnh liệt tình yêu - Thơ Nguyệt-EmXưa




Hãy nhốt em ở bốn bức tường
Đã xây thành mộng của ái ân
Đã đem đi hết băng và tuyết
Còn lại tình anh sắp song hành

Hãy khoá đi cánh cửa mong manh
Đừng để trăng khuya rớt xuống cành
Em sợ ánh trăng nhìn thấy được
Chẳng có gì ngoài bóng em, anh

Cứ để mình em, một mình em
 Anh về xua lạnh của bóng đêm
Tay run tìm kiếm bàn tay ấm
Môi kiếm tìm môi vẫn cứ thèm

Cứ để em chết trong ái ân
Bên ngoài bão nổi, sấm xa gần
Phong ba cuồng nộ lên trời đất
Tường mộng ngàn năm biến mộ phần

Nguyệt-EmXưa

Nửa Vầng Trăng - Thơ Đặng Hoàng Sơn



 Nửa Vầng Trăng: Thơ Đặng Hoàng Sơn - nhạc Mai Đằng - ca sĩ Đông Nghi.
.. .
Em đi mang nửa vầng trăng
Nửa vầng còn lại trôi ngang hững hờ
Lên đồi dệt mấy vầng thơ
Dõi theo bóng nguyệt lững lờ chìm sâu
Đêm tàn trăng rụng nơi nào
Có hay tôi vẫn u sầu trông theo
Cuộc tình bỗng chốc tàn mau
Thì thôi, tiếc nuối thở than thêm buồn
Đường tình đã vấn vương rồi
Trăm năm thoáng đợi vô thường phù vân
Lần kinh sám hối ăn năn
Cầu xin cho được gối chăn mặn nồng
Đâu ngờ tình đã hư không
Thì thôi nào dám đèo bồng chi đâu
Thu về đếm giọt mưa ngâu
Cho mòn thương nhớ cho sầu dần vơi
Chắp tay cầu nguyện đất trời
Cho tôi quên hết tình đời bạc đen
Tơ chùng não nuột phím loan
Trái sầu đã chín lên men ngậm ngùi...
....
Đặng Hoàng Sơn.

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

TÔI MUỐN - Thơ Thu Tâm

(hình mượn)

Tôi muốn Tôi chẳng là ai, 
Lặng lờ vui sống, sớm mai an bình.
Thu về đón vạn Cúc, Quỳnh,  
Vàng ,trắng , tím đỏ sắc hình miên man... 
Đông về bông tuyết nở tràn, 
Pha lê lóng lánh liên hoan nhũ trời. 
Mùa Xuân rộn rã gọi mời, 
Đào, Mai tươi thắm sáng ngời bên sân. 
Hạ về nắng ấm đón chân, 
Thướt tha Phượng đỏ , ve rân tiếng chào.  
Nhẩn nha với thú tiêu dao, 
Bao nhiêu danh lợi dành trao tặng người. 
Ngắn ngủi gần qua một đời, 
Đua chen , hơn thiệt chỉ mời thị phi. 
Đường đời muôn vạn lối đi, 
Phần ai nấy nhận , có chi muộn phiền. 
Một mai về với đất liền, 
Bao nhiêu danh vọng, bạc tiền tiêu tan. 
Một ngày còn trên thế gian, 
Tôi chỉ muốn được xẻ san nghĩa tình.

Thu Tâm.

CÓ ANH - Thơ Ái Hoa



 Cho em xin được bờ môi
Của anh nồng ấm lúc trời sang đông 
Xin yêu chẳng chút ngại ngùng
Xin đừng gian dối lạnh lùng cách xa 
Thì thầm hơi thở mặn mà
Quyện sương quyện gió là đà bên nhau
Xin anh đùng nhắc niềm đau
Để tình ta mãi đậm màu ái ân
Khi chiều nắng nhạt ngoài sân
Là khi em đã bao lần nhớ mong 
Người yêu anh có nhớ không
Bao lần dệt mộng tim lồng trong tim
Em xin kỷ niệm êm đềm  
 Dịu dàng ấp ủ gọi tên trong lòng
Ngày mai có đến hay không
Mặt trời có mọc bông hồng có tươi
Mặc thôi em cứ mặc đời
Vì em đã có bầu trời riêng em.

Ái Hoa

NGOÀI BÓNG TRĂNG - Thơ Như Thương



Inline image 1


 
Tình về trang điểm dung nhan
Trăm năm tơ buộc em vàng áo hoa
Buông dây áo lụa ngọc ngà
Vòng xoay nhật nguyệt đêm qua vô tình...
Không...không chỉ bóng nguyệt nhìn
Thấy em e thẹn như quỳnh nửa khuya
Yêu em lén cả trăng kia
Lén đêm huyền thoại, lén bìa trăng non
Để anh vẽ lại nét son
Em thời xuân sắc véo von cuộc tình
Đêm về, đêm chợt hồi sinh
Vỡ òa tâm thức vạn nghìn cánh sao
Ta nghe hương tóc ngọt ngào
Nghe môi mềm nhẹ bước vào thiên thai
Quay vòng luân vũ mệt nhoài
Hóa ra chăn gối nghiêng ngoài bóng trăng...
 
Như Thương

(Tháng 7, 2017)

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Yêu Em - Thơ mạc phương đình

YÊU EM
yêu em chừng đã nhiều năm gió
nắng gọi mùa Xuân trở ngược về
sợi tóc ngày nào xanh với mộng
đường trăng mở nhịp bước thu đi

tưởng như mười tám hai mươi, cũ
lỗi hẹn chờ nhau vũng nhớ trưa
chợt tiếng phone reo con dốc nhỏ
nụ hôn nào ướt những cơn mưa ?

soi bóng vào thơm vùng ngực ấm
lời ca buông khẻ những thanh âm
mân mê vị ngọt xoay đầu lưỡi
nhấn gót thời gian xuống lặng thầm

yêu em va vấp đường ngang dọc
ngẩng mặt buồn khoe nửa nụ cười
vị đắng tan dần trong đáy mắt
giọt buồn xanh lộc ngón tay vui

mạc phương đình

Chùm Thơ Đông Hương

KHI TÔI ĐI



Khi tôi đi, cửa ngõ hồn chẳng khoá
để lỡ Ai về, giường chiếu y nguyên
tôi để lại luôn mảnh tim rách nát
vì mãi đợi chờ nên rộng vết thương
*
Khi tôi đi, trên chuyến xe thồ cũ
có chở hương người, vòng tay hôm xưa
những nụ hôn yêu đến chết vẫn giữ
xin đem theo cùng_ rải biển chiều mưa
*
Khi tôi đi, chỉ tôi buồn lắm
giọt mặn long lanh nhớ đêm tự tình
nhớ những con đường phố vui tẩm nắng
với biển trăng vàng cát trắng lân tinh
*
Khi tôi đi, ngoài đời_vĩnh biệt
chỉ đêm cuối cùng trọn vẹn cho nhau
sẽ không bao giờ rơi vào quên lãng
có thành tro tàn, nghĩ đế...vẫn đau
*
Khi tôi đi, vuốt giùm mắt lạnh
nụ hôn mặn nồng trên tóc màu trăng
cho giấc ngủ thôi chở đầy hiu quạnh
tôi sẽ miên trường quanh quẩn bên anh

đông hương

DƯ HƯƠNG



Xin để nhớ, đừng xén dù vài khắc
biết đâu chừng mai em phải tìm thêm
mùa trăng nở khi đêm vần ánh hạc
vỗ cánh dài ru ngủ giấc trầm lăn
*
Đừng phân bì, vì chính anh nhiều nhất
tình yêu em từng cất giữ cho người
từ chớm nụ hoa cuộc đời đến cuối
lúc hôn hoàng tóc nhuộm bạc như mây
*
Em thêu dáng anh ngồi trên phiến tím
mơ lại ngày xa em_biển đổi màu
xanh thiên thanh ra xám tro hoài niệm
kim vụng về đâm rách áo tim nhau
*
Cho em lại nụ hôn đầu nồng tuyệt
chiều em bay về cõi mộng thiên hà
cho sống lại đêm trước ngày chia biệt
để một ngày dư hương nhớ_ tìm ra

đông hương
  

KỶ NIỆM ĐONG ĐẦY



Có ai níu bánh xe đò cũ
xoay một chiều mưa thuở ấy quành
và bước chân em trên lối nhỏ
chầm chậm nghe buồn đi chung quanh
*
Chiếc áo thay cho thân đỡ lạnh
tầm nhìn qua những giọt mưa sa
ngồi im, giấu kín nguyên tình cảm
sợ những thiên thần không thứ tha
*
Nhớ thật nhiều như hôm mới đến
bây giờ ngồi điểm lại yêu thương
trong túi trái tim chừng rất nặng
cân mãi chưa đầy hạt vấn vương, 
*
Tôi thả rong hồn về phố cổ
quay lại giòng xưa vớt nhớ mong
mỗi chuyến đi qua từng bến, đổ
làm quay quắt mãi nẫu trong lòng
*
Có ai còn nhớ mùi hương biển
có nhớ chuông chiều gió vẳng xa
và những con đường xưa hiển hiện
trong mắt nhạt nhòa nhớ thiết tha...
*
Những chuyến xe chở đầy hạnh phúc
một đời người tìm ra được mấy chuyến xe...

đông hương

MÙA HẠ HUẾ SAU CÙNG

 L’image contient peut-être : une personne ou plus, personnes assises, plein air et nature

Anh đâu biết lần ni về, lần chót
Nhà Nội anh qua nhà Ngoại O gần...
Những dấu vết thời gian nay còn sót
Con đường dài đất đỏ ngã Kim Long
*
Trời Hạ Huế, phượng lưa thưa cánh đỏ
Cổng trường chừ anh nuối nón bài thơ
Buồn da diết, khóc người anh thương nhớ
Em không còn, hương tóc ngủ trong thơ
*
Trời ơi trời, đã bao lâu xa cách
Mà bàng hoàng, hình như mới hôm qua
Em quá trẻ, tuồi ô mai vừa chớm
Trưa xa nhau, anh đợi nán trên ga
............................ 
Anh về đây; muốn gặp em lần nữa
Người yêu ơi, tim anh đã mỏi mòn
Anh lặng lẽ lên Nam Giao thăm mộ
Khói hương tàn lạc lõng giữa hoàng hôn 
*
Ngủ đi em, hôn gió tay thầm gửi
Anh qua trường nhặt mấy cánh hoa nhung
Đặt trước mộ phần em, anh trang trọng
Vết thương này, nhật ký chót cho Đông


đông hương