Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

Mùa thu mình chia xa - Thơ Như Nguyệt - Nhạc Mai Đằng


Mùa thu của chúng ta
Hay của nào ai khác
Lá vàng rơi tan tác
Mùa thu mình chia xa
Mùa thu mình chia xa....

Dẫm lá vàng xào xạc
Mây bàng bạc mây bay
Nhìn anh… tim lung lay
Sao bình yên chẳng thấy?
Mong manh cung đàn say

Lướng vướng hàng liễu rũ
Mặt hồ êm như ru
Mùa thu nào tê tái
Sao lòng chùng, ái ngại?
Bên nhau, ngày đã dài….

Muốn lắm, nắm tay anh
Lý trí không cho phép
Muốn lắm, được ôm anh
Nhưng lạnh lùng hờ hững
Trăng hoàng hôn nhỏ lệ
Tình như sợi chỉ mành
Mong manh, tình mong manh!

Dững dưng, vờ dững dưng!
Tiếng lá vàng vỡ vụn
Ngỡ nát trái tim cùn
Lòng chung, cung điệu thấp 
Mình nói lời biệt ly
Mình nhìn nhau lần cuối 
Rồi xa nhau, tình xa!

Như Nguyệt

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

Chuổi Ngọc Tình Thơ “9” - Thơ Mây Tím (MM)




Trên đồi thông nắng hồng 
Mông lung thu vàng lá 
Lã lơi giòng thác buông 
Suối nguồn miền sông lạ 

Đêm từng đêm thương nhớ 
Chốn nơi cuối phương trời 
Mây buồn giọt mưa rơi 
Tơ  vương trên đồi vắng 

Đắm chìm làn sương khói 
Mơ màng hình dáng ai 
Mộng cùng  thu luyến ái 
Huyền thoại một đêm dài 

Mai còn có thu đến 
Nơi hoang vu tiếng ru
Ngẩn ngơ tình quyến luyến 
Quện mây tím sương mù 

Arna 26.10.2017
Mây Tím ( MM )
“VTAH”

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

XIN GHI NHỚ - Thơ Dư Thị Diễm Buồn



Cháu được thăm những danh lam thắng cảnh
Sách sử ghi non nước đẹp tuyệt vời
Nên biết rằng thế gian có một nơi
Là nước Việt bên trời Nam hùng vĩ

Bởi cháu sinh ra ở trên đất Mỹ
Lớn lên nghe loáng thoáng tận trời xa
Đó là nơi sinh trưởng của mẹ cha
Phải lưu lạc nửa đời, vì giặc đỏ!

Tang thương phủ trên chòm cây khóm cỏ
Khói nhang tàn, ôi quạnh quẽ miếu lăng
Bao oan hồn lởn vởn giữa đêm trăng
Tiếng ai oán chập chờn trong gió lốc

Mắt mẹ đỏ, khi nhắc về cố quốc
Thấy dòng sông mang bóng dáng Củu Long
Thành phố xưa có màu sắc Sài Gòn
Là mẹ cháu sụt sùi rơi giòng lệ

Ba thở dài mỗi lần nghe ai kể
Chuyện chiến trường, từ ngoài Bắc vô Nam
Từ Cà Mau cho đến Ải Nam Quan
Mà ba cháu có lần qua nơi đó...

Cùng đồng đội băng đầm lầy, đồng cỏ...
Đồi núi cheo leo, sầm uất rú rừng....
Những địa danh đầy chiến tích lẫy lừng
Địch xuất hiện, đoàn quân ba tiến đến...

Nay xứ người sống chuỗi ngày hoài niệm
Cay đắng nào bằng nước mất nhà tan!
Âm vọng đâu đây, vẵng tiếng gọi hàng
Đau đớn lắm, cho cuộc đời binh nghiệp!

Cháu trưởng thành, không ở trên đất Việt
Nhưng trong người là dòng máu Việt Nam
Xin hiên ngang chiêm ngưỡng bóng cờ vàng
Để tiếp nối đường ba đi dang dở...

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

VỀ ĐÀ NẴNG - Thơ Hoàng Long

Image result for hình ảnh vài con phố Đà Nẳng

Tôi đã về Đà nẵng một vài lần
Cảm thấy buồn ,chẳng đẹp đẽ chi đâu
Biển Thanh Bình ,phi lao không còn nữa
Biển Mỹ Khê khách lạ quá nhiều
Bãi biển lớn bị cắt chia làm khách sạn
Và nhiều nơi cấm người Việt vãng lai !!
Đến Tiên Sa ,càng thêm ngao ngán
Qúa ồn ào ,không tĩnh lặng như xưa
Cảnh thiên nhiên bị tàn phá chẳng tiếc thương
Còn đâu nữa trăng vàng bên bãi biển
Bởi đèn đường chói mắt qúa đi thôi
Bà Nà cao ,những chiều mây xuống thấp
Như cảnh tiên –du khách hết túi tiền-
Trên đình Bà nà ,dân chơi phung phí
Dưới chân đèo ,dân bản xứ lam lũ kiếm ăn
Có mấy ai đủ tiền bay lên đỉnh núi!!
Tết đến rồi ,dân làng tôi có người thiếu cơm thiếu gạo
Nơi phố phường đèn đỏ đèn xanh
Xe hơi bóng loáng đủ kiểu đủ màu
Những nhà hàng luôn luôn đông khách tiêu xài
Có biết đâu anh thương binh VNCH đang lây lất ??

Tôi đã về Đà nẵng một vài lần
Thêm buồn thôi –Về làm chi nữa-

Bao giờ cờ đỏ còn bay
Bạn ơi bạn hỡi đừng bao giờ vể

Hoàng Long
Tháng 01/2016

Thứ Sáu, 27 tháng 10, 2017

TÌNH THIÊN THU - THIÊN THU TÌNH MỘNG - Phạm Thị Minh Hưng



Từ anh đi em một đời mộng mị 
Tình héo hon tiếc nuối tuổi xuân thì 
Hoa tình yêu ủ rũ khép đôi mi 
Anh xa cách tình thôi đành dang dở... 
Cô đơn bước u buồn trên ngõ nhỏ 
Anh đi rồi còn ai đón, ai đưa 
Công viên chiều hàng cây đứng ngẩn ngơ 
Nơi hò hẹn - tìm đâu ngày yêu dấu? 
Anh chẳng nói một lời tình giã biệt 
Cõi tình chung em tha thiết mong chờ 
Bởi vì đâu tình phai nhạt hững hờ 
Mãi trong em tình nhung nhớ, bơ vơ! 
 Em nức nở bài Thiên Thu Tình Mộng 
Tiếng đàn ai thao thức những đêm mơ 
Tình ngọt ngào đong đầy bao kỷ niệm 
Thiên thu tình buồn, còn mãi vương tơ!... 

Phạm Thị Minh-Hưng 

Không Anh - Thơ Ngọc Quyên

alt

Không Anh


Mưa đêm hiu hắt hiên nhà
Gió lùa qua cửa xót xa nhớ người
Mộng đời theo áng mây trôi
Phương trời vô định lẻ loi phận nầy.

Giọt rơi tí tách buồn lây
Cỏ cây héo úa lạnh đầy tuyết sương
Bóng sầu đối bóng canh trường
Không anh trơ trọi thê lương tháng ngày .

Buồn lên ngọn cỏ chân mây
Thu tàn hiu quạnh lắt lay lá vàng
Rơi từ phương ấy bay sang
Cho em nhặt lá đếm ngàn nhớ nhung.

Cho em quay quắt khôn cùng
Phía không anh với muôn trùng tiếc thương
Chờ người chờ đến cuối đường
Bến mơ hạnh phúc , vô thường hỡi anh !


Ngọc Quyên

Thứ Năm, 26 tháng 10, 2017

Em Gái Quảng Nam. - Thơ Hoàng Yên Linh




     Đường chuyển quân ngược Quế Sơn Đức Dục
     Quán bên đường cô em gái Quảng Nam
     Ly cà phê dăm thằng uống vội
     Khúc tình ca ánh mắt môi cười. 

     Từ dạo  quân đi chưa lần trở lại
     Cánh võng hiên nhà
     Ai còn nhớ ai không...
     Đường đời lao đao ngược xuôi trăm ngã
     Chuyện  ngày xưa cứ vương vấn tơ lòng. 

     Ở nơi đó vẫn mây chiều chen núi
     Người em xưa thôi tóc úa sương chiều
     Bao đồng đội  lạc phương trời trôi nổi
     Gánh cuộc đời món nợ oan khiên. 

      Có hẹn đâu mà ngậm ngùi ngóng đợi
      Bài hương ca đành để lại bên đời
      Nắng Quế Sơn cơn mưa chiều Đức Dục
      Có nao lòng khi bóng xế hoàng hôn.


             Hoàng Yên Linh

Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

Xin Nón - Thơ mạc phương đình



Quốc nón

Chiếc nón không dùng, cho anh xin nhé
cầm làm chi ? cho vướng tay em
nón nghiêng trên tóc, trên vai nhỏ
cũng đủ khoe xuân những sợi mềm

Buồn,  không cho ? thì anh xin mượn
xem chiếc quai ? màu đỏ, màu xanh
quai thao, quai lụa, vàng hay tím ?
...nghiêng chút đi em,.. một  chút tình ...

mpd

ĐỒI XƯƠNG TRẮNG - Thơ Như Thương

Inline image 1

Mẹ tóc bạc - ngồi giữa đồi xương trắng
Bới hoang tàn tìm tro bụi của con
Hồn ở đâu mà rừng cây vắng lặng
Bạn tù chôn, ngôi mộ lạng chẳng còn
Tàn chiến cuộc, con thành thân tù tội
Một chữ "tù", nghìn vạn nỗi oan khiên
Con chết đi không kịp lời trăn trối
Mảnh khăn sô, xin lạy tạ Mẹ hiền

Người thiếu phụ đứng trên đồi xương trắng
Hỏi Đất Trời chồng con ở phương nao
Thân xác anh trải bao mùa mưa nắng
Tan rữa rồi, chìm khuất giữa trăng sao
Viên đạn cuối - đêm vinh danh ngày tử
Thoát khỏi nòng: Tiếng súng, tiếng xung phong
Anh chết trận máu nhuộm hồng trang sử
Xé khăn tang. Em quả phụ. Mất chồng

Đứa con dại tìm ba: đồi xương trắng
Ba xa nhà khi con trẻ ngây thơ
Tiếng bập bẹ Ba... Ba... Lòng mẹ đắng
Ba sẽ về... Ngày đoàn tụ như mơ
Hình ảnh Ba oai hùng: Người lính trận
Tiếng núi sông bao trai trẻ lên đường
Mẹ kể chuyện, trong mắt người lệ ngấn...
Đất nước mình, bao oan nghiệt tang thương

Như Thương

Vần thơ lạc điệu - Thơ Ngọc Trân



Người nói rằng vần thơ tôi lạc điệu!
Nhưng người ơi người đâu hiểu lòng tôi?
Đất nước ta giờ đã quá tơi bời,
Bởi lũ cộng đang cam tâm mang bán!

Vần thơ tôi vẫn hô hào các bạn,
Tuổi trẻ hôm nay xin hãy vùng lên,
Cứu dân mình thoát khỏi cảnh điêu linh,
Và đất nước không còn tên Tầu cộng.

Vần thơ tôi nhớ những ngày chống cộng,
Mộng không thành nên lòng mãi vấn vương,
Súng gươm xưa đã bỏ lại giữa đường!
Chiến y cũng phai nhòa theo năm tháng!

Vần thơ tôi với nỗi niềm cay đắng!
Nhớ bạn bè chiến hữu thưở xa xưa,
Gặp lại nhau mái tóc đã bạc phơ,
Còn gì nữa cho cuối đời còn lại!

Người nói tôi sao cứ còn nhớ mãi,
Làm thơ buồn chỉ nhắc chuyện ngày xưa,
Đâu biết rằng tất cả tuổi mộng mơ,
Đã mất hết giờ chỉ còn kỷ niệm.

Xin đừng trách thơ tôi vần lạc điệu!

Ngọc Trân