Thứ Tư, 28 tháng 2, 2018

Chuỗi Ngọc Tình Thơ “42 Thuyền Mơ - Thơ Mây Tím




Mây trời vướng mắc bóng trăng treo 
Đắm đuối thuyền theo sóng nước reo 
Mộng ước hoang đàng nghe gió hát 
Ngàn khơi bến đợi mái khua chèo 

Cánh chim viễn xứ phương trời lạ
Gió nhẹ đưa tình khắp chốn nơi 
Lặng ngắm hoàng hôn chiều bóng ngã 
Chơi vơi tha thiết mãi người ơi

đêm dài quyến luyến tình hai đứa 
Anh nhé với em mộng lã lơi 
Rồi thoáng nhanh như cơn gió thoãng 
Vô thường mộng ước có không đời 

Tơ vương thương nhớ đợi chờ ai 
Thổn thức trăng treo bóng ngã dài 
Biển sóng mơ hồ thuyền ghé bến 
Chờ mong mãi được có ngày mai

Arna 27.2.18
Mây Tím ( VTAH)


Nỗi nhớ bẩy mầu - Thơ Quách Như Nguyệt

Image result for rainbow picture


Em đi xa, em biết anh nhớ em
Em còn biết anh nhớ em nhiều lắm!
Làm “người ta” hắc xì hoài…
Nỗi nhớ không đầm thắm

Nhớ mệt nhoài, nhớ dai dẵng, đăm đăm!
*
Anh nhớ em nhiều, nhiều hơn em nhớ anh
Em nghĩ thế và cho là như thế
Nhưng thật sự biết sao mà so sánh?
Chưa chắc đâu à, nỗi nhớ mong manh
*

Cầu vòng có bẩy mầu
Em nhớ anh rực rỡ hết bẩy mầu
Một tuần bẩy ngày, em nhớ anh hết bẩy 
Tháng nào ba mươi ngày, nhớ hết thẩy ba mươi
Trời nắng nhớ mà trời mưa cũng nhớ
Nỗi nhớ chập chùng, nỗi nhớ ngu ngơ
Từ một đến mười, em nhớ anh mười
Trời sáng trăng nhớ, trời tối đen cũng nhớ
*

Thế cho nên ai nhớ ai hơn nhỉ
Chỉ biết rằng hai ta nhớ nhau ghê
Tình yêu mình sao quá đỗi đam mê
Nên khi xa… mình nhớ nhau hoài hủy
Em đi chơi, mỗi lần nhìn thấy “thủy”
Thác đổ, sông ngòi, biển cả, suối, hồ, mưa…
Lại nhớ anh, em nhớ sáng chiều trưa
Nhớ khi mặt trời lên, nhớ lúc trời đi ngủ
Nỗi nhớ quá mông mênh, chả biết khi nào đủ
Nhớ ngập lòng, nhớ mòn mỏi tim gan
Thật đó mà, em nhớ anh chứa chan
*

Đi nữa nhé… em đi chơi nữa nhé
Để mà còn có cớ nhớ anh nhe…
Anh đừng nói anh nhớ em sắt se
Anh đừng lo có nhiều người ngấp nghé
Trái tim em chẳng còn chỗ, e dè!

Như Nguyt
March 28th, 2015

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2018

BÊN SÔNG LẠNH- Thơ Trịnh Cơ và Thi Hữu Cao My Nhân, Ngô Đình Chương, Thanh Hoà, Như Thị, Lý Đức Quỳnh, Chánh Minh, Uyên Quang


BÊN SÔNG LẠNH

Đông đã tàn mà vẫn lạnh căm
Mưa rơi, tuyết đổ, gió ì ầm
Một vài cơn lốc làm rung chuyển
Mấy đám rừng thông nghe xốn xang
Mưa vẫn mưa hoài mưa chẳng dứt
Gió còn gió mãi gió không tan
Đây miền Tây Bắc trời chưa sáng
Trên bến sông chờ chuyến quá giang.
TRỊNH CƠ (Seattle, WA.)

BÀI HỌA:

XUÂN XA XỨ

Trời thì dan díu gió buồn căm
Cứ mỗi vần thơ một tiếng ầm
Tây Bắc tuyết vàng xua lửa cạn
Đông nam sương trắng kéo mù xan
Xuân chưa thật đến giàn hoa tủi
Tết vẫn còn vương xác pháo tan
Sông núi lưu vong thường ấm lạnh
Làm sao đại hải gọi trường giang ...
            Hawthorne. Feb  19  -  2018
                  CAO MỴ NHÂN

MỜI ĐỐI ẨM

Kìa ai trên bến lạnh căm căm
Sương khói tàn đông dạt sóng ầm
Mùa trở ngàn thông xuân vẫn thẹn
Thuyền neo khoảng trúc gió còn xan
Chưa quên nợ nước lòng sôi sục
Mãi nhớ quê nhà dạ nát tan?
Ngày Tết rượu lưng,đàn biếng gảy
Xin mời đối ẩm chuyến trường giang
                 NGÔ ĐÌNH CHƯƠNG

NỖI BUỒN NGƯỜI ĐI

Những mong nắng sẻ với mưa xan
Đợi mãi... chân trời cuối bến giang
Ôm mối si mê, hờn hội ngộ
Dấu niềm luyến ái, hận ly tan
Người thương hờ hững, lòng tê cóng
Nỗi nhớ ngậm ngùi, dạ giá căm
Sáng sớm bên sông sương rỏ giọt
Dạt dào tiếng sóng vỗ vang ầm!
                     Thanh Hoà
VÔ THƯỜNG

Quê trời trở tiết rét căm căm
Lạnh buổi giêng hai vắng sấm ầm
Trơ trọi đường xuân thôi lả lướt
Im lìm ngõ tết bớt xênh xang
Đã nhìn giã biệt là sum họp
Thì thấy tương phùng cũng hợp tan
Lặng lẽ bốn mùa luôn chuyển động
Bềnh bồng như nước cuộn trường giang
Như Thị

NGÀY ĐÔNG CŨ

Nhớ ngày đông cũ rét mùa căm
Biển sóng trào xô tiếng vọng ầm
Góc nhỏ mượn đàn câu tích tịch
Cung chiều gởi gió khúc xề xang
Trời cao nắng thiếu sầu chưa tạnh
Đất rộng mưa thừa nhớ chẳng tan
Thẳm lặng mầm xuân chờ phối ngẫu
Duyên cùng bọt nước giữa hà giang
Lý Đức Quỳnh

ĐÔNG VỀ

Đông về trời trở lạnh căm căm,
Bỏ biển từ lâu nhớ sóng ầm.
Ngày ấm nhìn chim ca "tú huýt",
Đêm buồn nghe điệu hát xề xang.
Trông vời cố quốc, nước sông cạn
Ngóng tới  quê xưa, vườn ruộng  tan
Chẳng biết bao giờ dân đỡ khổ,
Có còn cách trở chuyện đò giang ?
Chánh Minh

LÃO GIẢ YÊN TRI

Xuân về  mừng tủi chẳng hờn căm
Con trẻ ham chơi pháo nổ ầm
Sướng thắng bóng tròn vào trận kết
Vui mừng đàn hát nốt xừ xang.
Tích tuồng kép mới thay đào cũ,
Vân cẩu tranh  đời thoáng hợp tan.
Lão giả yên tri tình lắng đọng.
Ngư Ông thuyền đậu bến trường giang.
                         Uyên Quang

BUỔI SÁNG AN BÌNH - Thơ Trần Quốc Bảo



Sáng thức dậy, mặt trời còn ngái ngủ
Sương đầu cành e thẹn, liếc long lanh
Mây ngang trời, phủ áo lụa mong manh
Gió thở nhẹ, phập phồng trên khóm lá
Vợ trong bếp, lửa tô hồng đôi má
Soong trứng chiên, lách tách tiếng reo vui
Bình cà phê đậm sánh, tỏa thơm mùi
Vừa điểm tâm, vừa đọc tin buổi sáng
Chiếc laptop chạy ảo hình loang loáng
Một bài thơ của bằng hữu hiện ra        
Vợ mỉm cười, nhẹ cất giọng ngâm nga 
Chồng thưởng thức cà phê, lim dim mắt
Ngoài song cửa, chim líu lo ca hát   
Ánh ban mai nhuộm biếc vạt cỏ xanh
Một buổi bình minh, rất đỗi yên lành
Tạ ơn Chúa, ban một ngày hạnh phúc!   

                                               
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia

Thứ Năm, 22 tháng 2, 2018

Điểm Tin Thứ Sáu 23.02.2018 - Anh Tuấn Phạm


  • Biển Đông: Phải chăng Bắc Kinh đã mua sự im lặng của Brunei ? (RFI) - Nguồn dầu lửa dồi dào đã giúp cho hoàng gia Brunei duy trì lối sống xa hoa của giới tinh hoa đặc quyền trong nhiều thập niên. Nhưng nay dường như vương quốc Hồi giáo nhỏ bé này đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Theo The Diplomat, tình hình này là đáng báo động không chỉ đối với trong nước, mà cả cho Đông Nam Á và xa hơn nữa.

Xuân Vọng - Thơ Hồng Thúy


Mùa xuân lên áo hoa Mai 
Vạt theo cánh gió vạt theo mây bồng
Lâng lâng tờ lịch ước mong
Thôi qua giông bão nửa vòng chông chênh
Hạt xuân vương cánh Cúc thềm
Sợi hương vừa thắp bay miên mộng trường
Phố nhà ngỡ vắng áo khăn
Trắng mù một cõi bỗng… xanh ngời tình
Thanh xuân điểm nụ xiêm y
Cành tha thuớt liễu nắng triền nhân gian
Tiếng cười vỗ pháo xuân sang
Xôn xao thơ xuống hôn làn môi cong
Quê hương ký ức ngồi trông
Vẫn Ca dao vọng trên dòng tương lai
Biển xa bờ mắt soi dài
Tình em…
Hồn nhiên xin mở xuân đầy ngăn tim. 
Hồng Thúy
2017

Tháng giêng mùa xuân chưa kịp về - Thơ HUY UYÊN



Em gởi viên đạn vào tim anh cùng nụ cười
Cớ sao hai mắt buồn thế ?
Từ ngày em đi
Cuộc đời chia hai dâu bể .

Mùa xuân về đâu đó
Bên ngoài những chiếc lá thầm thì
Đường xưa ai một mình đứng đợi 
Trên cao những đám mây
bơ vơ trôi !

Từ em theo một người
Quê nhà vào xuân quạnh quẻ
Xóm chợ con sông thuyền trôi
Chở chi đầy vơi tiếc nhớ .

Đèn vàng nhập nhòa hắt hiu xóm nhỏ
Chậm rãi tiếng chuông nhà thờ
Ngày đưa em đi qua cầu tre cũ
Quanh quất bóng hình êm trôi .

Quá khứ đỏ au cuối vườn
Lấp đầy những ngôi mộ xanh màu cỏ úa
Hỏi em mùa xuân vội vàng
Ra giêng tơ trời bỏ đi từ đó
Để lại sầu riêng tôi mang ...

Huy Uyên

Xuân này con vẫn chưa về được! - Thơ Vĩnh LIêm


Xuân này con vẫn chưa về được!
Trời đã vào đông ở xứ này.
Quê Mẹ mùa Xuân như thuở trước?
Hay mùa Xuân đến vẫn chưa hay?

Nơi đây tuyết phủ ngày Xuân tới,
Lạnh cóng da người, lạnh buốt tim!
Quê Mẹ ngày Xuân lòng phơi phới,
Hay ngày Xuân thảm, tiếng lòng im?

Xuân này con vẫn chưa về được!
Khúc ruột lìa xa vạn dặm đường.
Khúc ruột quặn lòng khi mất nước,
Trông vời Quê Mẹ, hận ly hương!

Có ai hiểu thấu tình xa xứ?
Mẫu tử chia lìa bao tháng năm.
Mẹ đợi Cha chờ người lữ thứ,
Mà ngày sum họp vẫn xa xăm!

Xuân này con vẫn chưa về được!
Những kẻ điên cuồng vẫn sống nhăn.
Quyền lực trong tay phường cướp nước,
Phố phường dày đặc bóng công an.

Con đi ngững mặt, đời thanh thản,
Chẳng lẽ hồi hương lại cúi đầu?
Vâng dạ, thưa trình – đời khốn nạn!
Vui gì trong những phút thương đau.

Xuân này con vẫn chưa về được!
Không phải con ham ở xứ người.
Chẳng phải con quên tình đất nước,
Mà vì hoàn cảnh chẳng về thôi!

Xuân này con gửi lòng yêu nước,
Về với non sông, khắp mọi nhà.
Chúc một mùa Xuân vui thuở trước,
Người người đồng hát khúc hoan ca.

Xuân sau có thể con về được,
Giải phóng quê hương, dẹp bạo tàn.
Hàng vạn người về vui đất nước,
Góp phần xây dựng lại giang san.
 
Vĩnh Liêm

TỒN TẠI DÀI LÂU - Thơ Nhật Quang Phi Hồ.



Đời người một thoáng trôi qua,
Xác thân rồi cũng bùn ra đất về.
Còn gì để lại trời quê,
Tạo điều bất hủ đời mê, mãi tồn:
Lập công, lập đức, lập ngôn,
Thế gian lưu mãi, người tôn nhắc hoài. 

Lập công kiến trúc bền dai,
Phát minh cơ khí truyền dài ngàn năm.
Giúp đời thoát cảnh tối tăm,
Việc làm hiệu quả, đở chăm nặng nề.
Công trình chắn sóng xây đê,
Cầu Golden West đẹp mê toàn cầu.
Buildings, vận tuyến cao sâu,*
Giúp người đi, ở, hàng đầu nguy nga. 

Lập đức như Phật thích ca,
Giàu sang quyền quí, bỏ qua chẳng màng,
Tìm đường giải cứu thế gian,
Bao năm cơ khổ, rừng hoang tu hành.
Nêu gương, khuyến dạy chúng sanh,
Từ bi, phổ độ, yêu thương, ngay lành.
Vạn năm còn mãi phương danh,
Thế gian soi sáng, đức thành linh uy. 

Lập đức như Chúa Jesus,
Suốt đời bác ái, công bình truyền rao,
Hy sinh chịu chết thảm sao,
Thân hình khổ nạn, đức cao sống hoài.
Mục sư, cha cố, bà xơ
Tận lòng thương giúp vô bờ đói đau.
Lập nên  đức sáng muôn màu,
Giúp đời khổ nạn ngàn sau nhớ hoài. 

Lập ngôn, hiền triết lời hay,
Khuôn vàng thước ngọc mãi bày ngàn năm.
Câu ca, giai thoại, rõ chăm,
Sáng soi như anh trăng rằm đêm thu.
Văn chương, vẻ đẹp ngôn từ,
Dạy người xử thế, nhắc người điều ngay.
Ví lời nói đúng  xưa nay:
“Đừng tin miệng Cướp, nhìn tay Cướp làm.” 

Thơ nầy viết tạm dăm câu,
Đôi điều vắn tắt, giải sầu đêm đông.
Chúc người đại chí, nên công,
Ngàn năm soi sáng cộng đồng năm châu.

Nhật Quang Phi Hồ.

Nụ cười tháng Giêng - Thơ Nhạc Quách Như Nguyệt



Nụ cười tháng Giêng, em cười thật hiền
Tình yêu tháng Giêng, yêu em miên viễn
Năm mới tháng Giêng, em mĩm miệng cười

Em xinh, em tươi, trời đất ngã nghiêng  
*
Nhìn em, em ơi… thấy lòng ngây ngất
Tháng Giêng mơ màng nhẹ mưa lất phất
Tháng Giêng yêu em, tình yêu ngọt mật

Tháng Giêng yêu emthề với trời cao
*

Dẫu đời lận đận, vẫn ước vẫn ao
Dẫu tình lao đaovẫn yêu đậm đà 
Loay hoay, loay hoay hết ngày, hết tháng!

Loanh quanh, loanh quanh trong cõi ta bà
*
Rồi qua tháng Hai, rồi đến tháng Ba....
...đến tháng Mười Hai, rồi sang năm mới

Yêu em năm nay, yêu em năm tới
Tiếp tục yêu em, tình chẳng nhạt phai
*
Người anh yêu ơi, yêu em mãi mãi 
Yêu hết một đời… quá khứ, vị lai


Quách Như Nguyệt

Thứ Tư, 21 tháng 2, 2018

Thơ Lính - Đặng Hoàng Sơn - Lê Phi Ô

Ta từng có một thời làm lính trận
Súng đạn, ba-lô trĩu nặng đôi vai
Tuổi đôi mươi sá gì đời sương gió
Mộng sông hồ cho thỏa chí làm trai.

Ghìm tay súng nơi tuyến đầu lửa đạn

Ngăn bước thù gieo tang tóc đau thương
Mong quê hương nhà nhà vang tiếng hát
Cho mẹ già, em gái bớt lệ vương.

Rồi từ đấy đi vào miền gió cát

Mảnh chinh y thấm máu bạn, máu thù
Có những lúc dừng chân nơi lũng thấp
Tiễn bạn mình vào chốn nghỉ thiên thu !

Đêm từng đêm dừng quân trên đất địch

Dưới chiến hào đợi giặc lúc trăng lên
Chợt một thoáng mơ về nơi phố thị
Nhớ người yêu ta thầm khẻ gọi tên !

Nhưng quê cũ vẫn một màu tang tóc

Súng đạn quân thù xé nát làng, quê
Đất nước đau thương ngập tràn tiếng khóc
Lính trận ra đi, đi mãi không về.

Tháng tư đến trong nghẹn ngào uất hận

Ta vào tù biệt xứ tận biên cương
Mình mất nhau khi tàn cơn binh lửa
Và cuối cùng...đánh mất cả quê hương !

Lê Phi Ô
Inline image 1

   Nhớ xưa đánh giặc rất vui
Giống như tuổi trẻ rong chơi vậy mà
Đêm đi phục kích hồn ma (VC)
Sáng ra còn sống, tà tà nhậu chơi
Cùng em mười sáu (M16) duyên trời
Hành quân diệt giặc một thời nguy nan
Xá gì bom đạn rền vang
Đơn vị chú ý! Dàn hàng xung phong...!
Máu ta, máu địch cùng hồng
Chảy loang mặt đất một giòng quyện nhau
Đêm về lấp lánh trăng sao
Nỗi đau quê Mẹ, đồng bào xác xơ
Chiến hào, lô cốt nằm chờ
Canh chừng Việt cộng mò vô công đồn
Thấy em má đỏ môi hồng
Trên, đồi trinh nữ bềnh bồng khói mây
Dưới, giòng suối nhỏ thiên thai
Nhởn nhơ ngụp lặn, ngất ngây xác phàm
Đùng! Đùng! Tiếng súng nổ vang
Mấy thằng Việt Cộng phá tan mộng vàng
Hừng đông được lệnh xếp hàng
Trực thăng vận, thả vào hang quân thù
Mịt mù rừng núi âm u
Đồi cao lũng thấp tựa như dáng Kiều
Ngờ là hình bóng người yêu
“Dầy đây sẵn đúc thiên nhiên một toà”
Ầm! Ầm! Tiếng pháo binh xa 
Lại tan một giấc mơ hoa... ban ngày
Làm thân lính chiến vui thay
Chẳng màng sinh tử, vẫn hoài mộng mơ...


Đặng Hoàng Sơn