Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

SINH NHẬT, CHÚC NHAU - Dương Huệ Anh - Lê Tuấn



Mừng SN các bạn Đông Anh-
Lê Tuấn- Tina Phạm, và các bạn khác…
...Tháng ngày như ngựa chạy, tên bay,
Chín chục hơn, bừng tỉnh giấc say…
Bè bạn vắng dần, tình vẫn nặng,
Cháu con đầy đó, số còn may?
Già rồi yếu, thịt kiêng. mong đậu,
Vui lại buồn, đàn họa thiếu gi/dây…
Sinh nhật, chúc nhau thêm tuổi thọ,
Hòa Bình thế giới, nối vòng tay…
“Thương yêu, Tha thứ”, theo lời Chúa,
Hỉ, Xả, Từ, Bi…nhớ đức Thầy…
Tinh Độ: Ta Bà trong hiện hữu,
Nỗi đau đòi, nhẹ bớt, mong thay!!!

3/20/18 
Dương Huệ Anh

Chúc mừng sinh nhật.
.

Sinh nhật hôm nay ta chúc nhau
Thanh tâm an lạc phá tan sầu
Thêm một tuổi đời thêm sức sống
Tiếng cười vang vọng mãi về sau.

Chúc mừng sinh nhật thứ bao nhiêu?
Chúc bạn bình an, Hạnh phúc nhiều
Tâm vẫn lãng du nhìn thế sự
Hồn vẫn xanh tươi tỏa hương yêu.


Lê Tuấn.


THÁNG TƯ NGẬM NGÙI - Thơ Nhã Giang Thu Tâm



Mấy mươi năm qua rồi trên đất khách
Sao vẫn chưa quên được một quê hương?
Nhìn cánh mai run rẩy đẫm ướt sương
Như giòng lệ trong tim tôi lạnh giá!
Tháng Tư về, gọi hồn sầu đông đá
Như lửa nhen, hâm nóng nỗi nghẹn ngào  
Sao vết thương cứ tuôn rỉ máu đào
Không khép miệng dù mũi khâu ngang dọc!
Thâm tâm tôi không hận thù hằn học
Mà buốt đau vì đất nước tan hoang
Cả trời Nam từ đó đã sang trang
Nửa thế kỷ, nhuộm đỏ màu tang tóc?
Tôi vẫn nghe tiếng kêu gào than khóc
Cách đại dương, từ dưới mộ vọng về…
Những chiến sĩ đã trọn vẹn câu thề
Hồn bay bổng, có bình yên trong dạ?
Các anh biết, lần cuối cùng từ tạ
Là đã ngờ vĩnh viễn mất quê cha!?
Tôi thương anh nên càng thấy xót xa
Giọt nước mắt tháng Tư xin tưởng nhớ…

Nhã Giang Thu Tâm

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2018

XÓM CHÒM MẢ - Thơ DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Inline image
 
 
Nhà tôi trọ học gần bên chòm mả
Bạn bè khuyên nên viết truyện Liêu Trai
Từ thôn quê ra thị thành xa lạ
Lối đi về lầy lội gió mưa bay…
 
Xóm chòm mả lúc nào cũng yên tịnh!
Dân nghèo luôn dùng dầu lửa đốt đèn
Trẩy đến chợ bằng con đường liên tỉnh
Không cột đèn nên trải khoảng tối đen
 
Chủ nhà trọ, chú Ba xe lôi đạp
Vốn ngày xưa đồng chí của ba tôi
Theo lực lượng Việt Minh đi chống Pháp
Tuổi thanh xuân đem nhiệt huyết dâng đời
 
Chú và ba ruổi dong đường công tác
Chốn bưng biền hay núi thẳm rừng sâu
Qua Cà Mau rừng đước tràm bát ngát
Tháp Mười ơi, lội nước ngập quá đầu
 
Lệnh ban xuống, thi hành công tác gấp
Giả sinh viên trà trộn ở đô thành
Trường đốt thành tro, cầu kia giật sập
Gây tóc tang thiệt mạng khắp dân lành...
 
Người yêu nước hóa thành người hại nước
Chú tỉnh ngộ đã thay họ đổi tên
Đường lý tưởng hết bôn ba xuôi ngược
Lập gia đình, thời trai trẻ lảng quên
 
Riêng cha tôi mấy mươi năm thầy giáo
Nghỉ hưu, về vui sống cảnh điền viên
Xóm chòm mả, chú từ đây ẩn náu
Bởi Cộng về, chú khó được bình yên
 
Chú có sắm vài xe lôi cho mướn
Tôi trọ học giúp kiểm xe, giữ nhà...
Chú trung hậu hiền từ và độ lượng
Quyết chôn vùi tung tích cạnh tha ma!
 
Xóm chòm mả, những kẻ nghèo đến ở
Là đất lành cho chim khắp bốn phương
Buôn gánh, bán bưng, đạp xe, chuyên chở...
Người bình dân, thân thiện cũng là thường
 
Tan trường về vào những chiều phai nắng
Bóng ngã dài, tóc huyền xõa ngang vai
Em dịu hiền, thướt tha tà áo trắng
Cùng lối đi xóm chòm mả mỗi ngày
 
Phan Thanh Giản nam, Đoàn Thị Điểm nữ
Chung khuôn viên, ngăn cách bởi bức tường
Em Nhất cấp, năm sau cùng Đệ tứ
Hết phần hai, tôi hăng hái lên đường...
 
Vào đời lính thường ngoảnh về xóm cũ
Để yêu thêm thời đồng phục nam sinh
Dòng lịch sử bước vào cơn xoáy lũ
Bỏ quê hương tôi dấn bước hải trình
 
Nay xa quá, cách nửa vòng trái đất!
Nhớ thời thanh xuân, nhớ chuyến đò ngang
Xóm chòm mả tình đơn phương ngây ngất
Trộm nhìn em qua... mỗi buổi chiều vàng!
 
Ba gởi xương trên xứ người giàu đẹp
Dù tha hương tôi chú vẫn gặp nhau
Trời đất bao la, vẫn còn nhỏ hẹp...
Tôi gặp lại người phụ nữ năm nào...
 
Em nay tóc đã nhuộm màu sương trắng!
Bao nhiêu năm bị cải tạo tù đày...
Tôi vẫn nhớ, dù thân nhiều lận đận
Xóm chòm mả ơi, há dễ nào phai!
 
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
 
ĐT : (530) 822 5622
Email : dtdbuon@hotmail.com

TA ĐÃ MẤT - Thơ Ngọc Trân

Image may contain: plant, tree, flower, nature and outdoor

Ta đã mất những tên đường xưa cũ!
Những hàng tre những bờ ruộng thân yêu!
Hàng dừa nghiêng che bóng khói lam chiều,
Cây phượng vỹ bên trường khoe sắc thắm.
Ta đã mất những mùa xuân nắng ấm!
Cùng mẹ già đi hái lộc đầu năm,
Lòng bâng khuâng nghe mẹ khấn nguyện thầm,
Mong đất nước bình yên thôi lửa loạn.

Ta đã mất những gì thương nhớ nhất!
Những vui buồn đời quân ngũ xa xưa!
Tuổi hoa niên ôm giấc mộng sông hồ,
Rời trường mẹ với bao nhiêu mơ ước.
Ta đã mất lời thề đi giữ nước!.
Nên nhiều đêm mơ chuyện cũ hiện về,
Vẫn thấy mình kiêu dũng trấn sơn khê,
Cùng chiến hữu nơi tuyến đầu ngăn giặc.

Tháng tư đen ôi nỗi sầu bất tận!
Ta tài hèn nên thẹn với non sông!
Nỗi nhớ quê luôn vương vấn trong lòng,
Thương nhớ lắm những gì ta đã mất!

Ngọc Trân 1985

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2018

Chào Ðón Việt Khang! - Thơ Nguyệt Vân

2333 1 ChaoDonVietKhangNguyetVan

Ðất tự do đang chào đón Việt Khang
Người trai Việt, bài hùng ca Nước Việt
Nơi quê mẹ Dân kêu gào thảm thiết
Việt Nam Tôi Ðâu, tha thiết từng lời.

Trả Lại Cho Dân quyền sống làm người
Anh Là Ai mà không thương đồng loại
Ngọn đuốc xưa còn âm thầm le lói
Nay cùng chung quật khởi, thổi bùng lên

Dù ly hương Tổ Quốc ta không quên
Việt Nam ơi, muôn đời lòng vẫn nhớ
Ta hận lũ đã quên công tiên tổ
Rước quân Tàu dầy mồ mã cha ông

Chúng bán quê hương, bán sạch non sông
Bán dân tộc, bán gái tơ làm nô lệ
Em viết nhạc lòng buồn dâng suối lệ
Tôi làm thơ đau sót tận tâm cang

Quê Hương ta dân đói khổ cơ hàn
Ðạo đức, lương tâm, nghĩa nhân thôi nát
Bằng cấp, học đường trao đổi bán mua
Quan cao ngồi trên dối trá lọc lừa

Ôi Quê hương tìm nơi đâu chân lý?
Trong ngục tối em cúi đầu suy nghĩ
Viết bài ca vang từ trái tim mình
Dù bên em bầy qủy dữ vây quanh
Hoan hô Việt Khang, Hùng Ca Nước Việt….
2333 2 ChaoDonVietKhangNguyetVan
Nguyệt Vân 
Atlanta, 3/23/18
(Riêng tặng V/K đã đến đất Tự Do)

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2018

THÁNG TƯ.... RẤT BUỒN - Tho Như Thương

Image: Designed by Daten57


Tháng Tư nghiêng ngửa sơn hà
Triệu người khóc hận can qua ngất trời
Tờ lịch rơi những đầy vơi..
Lật sang trang sử? Ngàn đời không quên!
Bên bờ vực thẳm chênh vênh
Quê hương lửa đạn sấm rền binh đao
Anh nằm xuống giữa đồi cao
Hỏa châu soi sáng chiến bào hiến thân
Hồn thiêng sông núi tạ ân
Trên màu nâu thẫm dấu chân oai hùng
Mắt anh giây phút cuối cùng
Vẫn ghìm tay súng tiếng xung phong đầu
Đất nào phủ lấp mộ sâu
Đất nào đạn xới lẫn màu máu anh
Anh hùng tử chẳng thẹn danh
Đền ơn non nước còn xanh tuổi đời
Ánh trăng và cả sao trời
Tiễn người lính trận nghẹn lời tử sinh
Tháng Tư tang trắng quê mình
Bao nhiêu xương máu vạn nghìn oan khiên

Như Thương
(43 năm của Tháng Tư)

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018

TÌNH VẪN XƯA - Thơ Nhạc Nghiêu Minh


Tình tôi vẫn xưa tự bao giờ
Như bao lần hẹn lẫn đợi chờ
Còn buồn, còn nhớ, còn bỡ ngỡ
Và còn ngàn lần nhắc trong thơ

Tình tôi vẫn vậy tự bao giờ
Vẫn nồng như hạt ớt đầu môi
Vẫn dịu dàng như trong tình khúc
Tôi viết cho em đó em ơi!

Tình tôi vẫn cũ như đất trời
Bốn mùa lẫn quẫn mãi quanh đồi
Đôi khi mưa nắng làm xanh cỏ
Em dạo quanh nhìn hoa tuyết rơi

Tình tôi vẫn nồng thuở mới yêu
Vẫn mặn như sóng biển thuỷ triều
Vẫn trong bài hát mang muôn điệu
Ru mộng đi chung bóng yêu kiều

Bao nhiêu xưa và bao nhiêu nay
Tình tôi cho em hết kiếp này
Còn bao nhiêu kiếp nào ai biết
Trong nước mắt em biết còn em đây!

NGHIÊU MINH

SOI TÂM TÌM ẢNH - Thơ Huy Văn



Dõi mắt thâu đêm tìm mầm hy vọng
Thấy hư vô trong bóng tối mịt mù?!
Bước chân còn lạc lõng chốn thâm u
mà vẫn muốn níu đời qua phù thế!

Thân lây lất, đời long đong dâu bể
Đôi bờ xa ươm nỗi nhớ quặn lòng
Mỗi sát na là quá khứ hư không
trôi tăm tắp vào năm dài, tháng rộng.

Càn khôn dậy hỏa mù. Đời khuấy động!
Nặng niềm riêng, lòng canh cánh muộn phiền
Không gian còn hun hút ánh hạo nhiên

nên huyễn mộng mãi giăng hoài sương khói.

Có những lúc thoáng chạnh lòng, tự hỏi

sao vẫn chưa buông thả những u tình?!
Tìm nơi đâu ánh sáng của tam minh 
Khi chân cứ loay hoay vì nghịch cảnh?!

Thắp tuệ đăng để soi tâm tìm ảnh 
trong vô thường của trầm tích thời gian?!
Ngày tiếp đêm, vòng đời vẫn đa đoan
Nơi đâu có ánh quang mùa tịnh độ?!

Đã bao năm làm cánh chim lìa tổ
Tiếng gọi đàn lạc cuối nẻo trùng khơi
Một đường bay xa vạn dặm biển trời
Đành lỗi hẹn với ảnh hình muôn năm cũ!

HUY VĂN

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018

Đôi Dòng Nhắn Muộn - Thơ Trần Văn Lương



Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
     Chào đời chẳng một ai hay,
Ra đi cũng muốn xuôi tay âm thầm.

Cóc cuối tuần:

  Đôi Dòng Nhắn Muộn

Khi hay tin tôi mất, bạn hiền ơi,
Đừng phí sức tìm đến nơi thăm viếng,
Vì khi bạn lỡ tình cờ nghe tiếng,
Xác thân tôi tan biến đã lâu rồi.

Tôi biết mình sống chết cũng thế thôi,
Chẳng ai có rỗi hơi mà thương tiếc.
Ngày tôi đến với đời, không ai biết,
Thì ra đi chẳng thiết để người hay,

Nên dặn dò con cháu bấy lâu nay,
Khi tôi phải xuôi tay nằm đâu đó,
Đừng bày vẽ báo tin, đăng cáo phó,
Khiến bạn bè phải tỏ vẻ buồn đau,

Đánh đàng xa vất vả viếng tang nhau,
Có đáng sá gì đâu thằng tôi đó.
Tôi đã sống một đời như cây cỏ,
Có chết đi, cũng chẳng bõ công buồn.

Hãy xem tôi như là một tiếng chuông,
Trong giây phút chợt buông rồi lịm tắt.
Đừng nhọc lòng thắc mắc,
Chuyện tôi vừa có mặt ở trần gian.

Mấy mươi năm hưởng tuổi thọ trời ban,
Sống nhếch nhác, hoàn toàn vô tích sự.
Học đòi đôi ba chữ,
Chẳng ích gì cho xứ sở quê hương.

Hơn nửa kiếp tha phương,
Lang thang phường giá áo.
Phất phơ mãi, chẳng làm nên cơm cháo,
Chỉ ngày ngày ngơ ngáo ngóng trời xa.

Chưa một lần báo hiếu được mẹ cha,
Anh em cũng tựa hoa trôi dòng nước.
Ân trọng nghĩa sâu, chửa đền đáp được,
Càng sống lâu, càng rước lắm nợ nần.

Tết đến đã bao lần,
Vẫn mãi đợi mùa Xuân trên đất mẹ.
Tim cằn cỗi chỉ còn dăm giọt lệ,
Vắt thành câu kể lể nỗi đoạn trường.

Tính khật khùng, chẳng có mấy người thương,
Kẻ ghét bỏ, đầy đường không đếm xuể.
Lòng thầm luôn biết thế,
Nên lìa đời chẳng dám để ai hay.

Tôi muốn lúc chia tay,
Cũng giản dị như ngày rời bụng mẹ,
Chỉ có mặt vài người thân lặng lẽ,
Buồn hay vui cũng thế, giữ trong nhà.

Cuộc sống đà đầy ắp chuyện xót xa,
Tôi không muốn trò tang ma lịu địu,
Thành gánh nặng cháu con mình phải chịu,
Khiến chúng càng thêm bận bịu lôi thôi.
                           x
                      x        x
Nếu tình cờ nghe tôi mất, bạn ơi,
Hãy phớt tỉnh, đừng phí lời thương tiếc,
Đừng vớ vẩn thốt lên câu vĩnh biệt,
Hoặc băn khoăn vì biết quá muộn màng.

Đừng hoài công sục sạo các nghĩa trang,
Đất nhân loại càng ngày càng khan hiếm.
Cũng đừng kiếm xương tàn tôi dưới biển,
Tôi dám nào làm ô nhiễm trùng khơi.

Nếu thương tôi, xin bạn hãy cười tươi,
Châm điếu thuốc, phà hơi theo làn gió,
Rồi nheo mắt, thở phào và nói nhỏ:
- Cuối cùng thằng khỉ đó cũng ra đi!
                     
Trần Văn Lương
                        Cali, 3/2018