Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018

CHÚC MỪNG SINH NHẬT Thành viên Thơ Văn Lạc Việt - Thơ Phương Hoa

(Thể Tập Danh – Điểm danh tám vị có sinh nhật tháng 4, 5, 6 kỳ này) 
 

PHƯƠNG HOA kính chúc tỷ cùng huynh 
GIAO CHỈ tiên sinh khỏe...hết mình 
LÊ HẢI tâm từ thiên hạ phục 
TONY cao ấn Hacker kinh 
THƯỞNG HOÀNG nghi lễ “siêu” bài bản 
MẠNH ĐẠT thi ca tuyệt trữ tình 
THÁI PHẠM web nhà tràn sức sống 
Riêng “nàng” NGỌC BÍCH mãi tươi xinh 
 
Tươi xinh duyên kết với VĂN THƠ
LẠC VIỆT tình thương ngập bến bờ 
Thuyền trưởng CHINH NGUYÊN đầy nhiệt huyết 
Con tàu DÂN CHỦ ngút đường tơ 
Bảo tồn quốc tuý dân HỒNG LẠC
Gìn giữ quốc hồn đất MẸ CƠ
Chờ lúc đập tan quân GIẶC CỘNG
TIÊN RỒNG con cháu vẹn niềm mơ 

     Phương Hoa - 06/23/2018

ĐAM MÊ TRỔ BÔNG - Thơ Như Thương



.
Yêu Em - yêu đến vô cùng 
Từ đêm huyền thoại ngại ngùng gần nhau 
Yêu Anh mãi đến ngàn sau 
Nõn nà hương lụa bạc đầu sắt son 
Trong Ta - Em cũng vẫn còn 
Những lần say đắm nguyệt mòn ánh trăng 
Xuyến xao nhan sắc em chăng 
Chỉ đôi môi đỏ sao ngăn được lòng 
Em thơm, thơm cả dòng sông 
Để Ta uống cạn mặn nồng đắm say 
Dẫu đêm sẽ chẳng có mây 
Áo em khép mở gió bay... hương tình 
Một vòng tay ngỡ lung linh 
Mang mang thiên cổ vạn nghìn câu thơ 
Ta từ một sớm tinh mơ 
Ôm em mãi đến cuối bờ hư không 
Đam mê ngày của trổ bông 
Tựa như một cõi mênh mông thiên đàng. 
Như Thương 
(12 năm của Tháng Sáu) 
.
Đặng Hoàng Sơn kính chuyển.

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2018

BIỂN CHIỀU THU - Thơ Phạm Thị Minh Hưng



Thu sang biển vẫn xôn xao
Sóng bềnh bồng sóng sóng nao nức lòng
Cát vàng e ấp nước trong
Còn nhung nhớ ánh nắng hồng hôm nao

Thùy dương vi vút khát khao,
Biển xanh sóng đổ dạt dào bước chân
Gió chiều tình khúc bâng khuâng
Miên man sóng nhớ âm thầm ngày đêm

Rì rào biển hát dịu êm
Bọt tung trắng xóa nhung mềm bờ xa
Bên thu biển vẫn mặn mà
Vẫn hiu hắt nhớ thiết tha tình nồng

Chiều thu biển vẫn ước mong,
Một ngày nắng đẹp trời trong mây hồng
Trăng vàng tình biển mênh mông
Ngàn sao lấp lánh mộng lòng chơi vơi

Thu về sương phủ mù khơi
Mây thu bàng bạc nhớ lời biển ru
Sóng xô bờ cát hoang vu
Một mình biển vắng chiều thu ngậm ngùi...

Phạm Thị Minh-Hưng. 
(Trích trong thi tập Mong Manh Thu Vàng-Xb 2016)

KHÚC TÌNH CA TRÊN SÂN CỎ. - Thơ Nguyễn thị Thanh Dương

5 hinh anh bong da an tuong nhat hinh anh 1
Có một tình yêu đợi chờ khao khát,
Mỗi bốn năm ta lại gặp gỡ nhau,
Ngày hội thể thao thế giới muôn màu,
Qủa bóng và anh đi vào huyền sử.
 
Có một tình yêu hẹn hò gắn bó,
Anh mang về đây nắng gió mọi miền,
Dưới đôi chân anh qủa bóng vui buồn,
Trên sân cỏ bài tình ca World Cup.
 
Qủa bóng vũ bão một đường dứt khoát,
Khi anh tấn công vào lưới bên kia,
Anh tung mình trong vũ điệu thần kỳ,
Chàng tóc rối quay cuồng theo hướng bóng.
 
Rất tinh tế đôi chân anh lừa lọc,
Thoát vòng vây nguy hiểm của đối phương,
Qủa bóng đi về như người tình ngoan,
Từ chân anh đến chân người đồng đội.
 
Quả bóng và anh gặp nhau rất vội,
Lúc chuyền bóng xa, lúc giữ bóng gần,
Nét mặt anh căng thẳng đá phạt đền,
Thế gian lúc này chỉ còn qủa bóng.
 
Dù bị đốn chân, trước khi ngã xuống,
Vẫn cố đẩy bóng vào chỗ an toàn,
Khúc thương ca không là lúc bị thương,
Là khi khung thành đội nhà thủng lưới.
 
Anh ngẩn ngơ nhìn người tình phản bội,
Qủa bóng ngọt ngào cũng lắm chua cay,
Tội nghiệp anh những cú sút không may,
Bóng và anh tưởng chừng chia hai lối.
 
Tội nghiệp anh vào những giây phút cuối,
Một canh bài muốn níu kéo thời gian,
Anh bối rối gỡ, đường bóng gian nan,
Qủa bóng ấy sẽ mang tình yêu đến.
 
Khúc hoan ca vào phút thứ 89,
Thủng lưới đối phương như lòng ước mơ,
Còn một phút thôi, đổi ngược thế cờ,
Trên sân cỏ nụ cười và nước mắt.
 
Trên sân cỏ một cuộc chơi đuổi bắt,
Những chàng trai và quả bóng dệt tình,
Buồn vui này không phải của riêng mình,
Mùa World Cup bao người đang chia sẻ.
 
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( June 23, 2018 )

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2018

NHẤT TRÍ ĐỒNG HÀNH - Thơ Hồ Công Tâm

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và đám đông

Rút tiền ra khỏi Ngân Hàng
Quyết không đóng thuế cưu mang giặc Hồ
Đổi tiền Hồ, giữ tiền Đô
Đình công bãi thị đổ xô xuống đường
Biểu tình kẹt cứng phi trường
Với xe gắn máy… chủ trương ôn hoà
Cạo đầu mặc áo cà-sa
Bàn thờ Phật cũng khiêng ra cản đường
Tụng kinh gõ mõ cúng dường
Ngàn năm công đức diệt phường Tam Vô
Từ Bi Cứu Khổ Nam Mô  
Ông Sư Bà Vãi Thành Hồ năm xưa…
Ngựa xe kẻ đón người đưa
Hô phong hoán vũ làm mưa một thời
Về đây hoan hỉ cứu đời
Từ Bi Bác Ái cứu người trầm luân
Về đây Trảy Hội Vào Xuân 
Thiện Nam Tín Nữ theo chân Chiên Lành
Toàn tâm nhất trí đồng hành
Diệt bày Quỷ Đỏ tan tành ra tro…
Trọng, Quang, Ngân, Phúc co ro
Tang gia bối rối dở trò chi đây
Nhất sinh thập tử phen này
Ba Đình sập tiệm bó tay đầu hàng
2018


HỒ CÔNG TÂM

Mỏi Mòn Đôi Mắt Mẹ - Thơ Trần Văn Lương



         (Nhân chuyến đi thăm một người quen
                  trong nhà dưỡng lão)
 
Con có biết mẹ ngày đêm buồn khổ,
Từ khi con giận bố bỏ nhà đi.
Mẹ nhờ người liên lạc đã nhiều khi,
Nhưng con vẫn gan lỳ không nhượng bộ.
 
Con và bố từ lâu luôn cãi cọ,
Cả hai bên đều khó tính như nhau.
Mẹ loay hoay đứng giữa cũng điên đầu,
Chỉ còn biết khẩn cầu Trời ghé mắt.
 
Vì mỏi mệt, bố thường hay bẳn gắt,
Nói nặng lời làm mất mặt con trai.
Tuy nhiên khi cơn nóng giận nguôi ngoai,
Bố cũng biết nhận mình sai sau đó.
 
Nhưng lời đà theo gió,
Ngàn vó ngựa khó theo.
Nắng đã khuất sau đèo,
Đèn đêm leo lét lóe.
 
Cơn bệnh nặng giết dần thân xác mẹ,
Phút cuối cùng cũng sẽ tới liền ngay.
Đời sống nay chỉ còn tính từng ngày,
Nhà dưỡng lão chờ xuôi tay nhắm mắt.
 
Chỉ tội bố phải triền miên tất bật,
Sáng vô đây, nắng tắt mới về nhà,
Sức lực dần theo năm tháng tiêu ma,
Trí óc cũng theo tuổi già giảm sút.
 
Nhìn bố tay chân chậm lụt,
Một mình cun cút lo toan,
Mẹ âm thầm nghe rát buốt ruột gan,
Thương bố mãi chịu muôn vàn khốn khó.
                            x
                       x        x
Sao con chẳng nhớ những ngày còn nhỏ,
Bố mẹ đà lắm gian khổ vì con,
Lo cho con được no ấm vuông tròn,
Dù bố mẹ có buồn đau cũng mặc.
 
Con không nhớ đến những ngày túng ngặt,
Khi nước mình bị giặc Bắc tràn sang.
Bố đi tù, mẹ phố chợ lang thang
Cố liều lĩnh bán hàng chui kiếm sống.
 
Được qua Mỹ, lại nhọc nhằn lao động,
Nuôi hai con bé bỏng chóng nên người.
Đến tuổi già tưởng sẽ được thảnh thơi,
Ngờ đâu phải gặp cơ trời khe khắt.
 
Mẹ mong mỏi trước khi mình nhắm mắt,
Được một lần thấy lại mặt đứa con,
Cho bõ công những ngày tháng héo hon
Mang thân xác hao mòn chờ đợi mãi.
 
Chỉ sợ lúc con hồi tâm nghĩ lại,
Thì mẹ đà như trái chín rụng rơi.
Tội nghiệp con sẽ ân hận cả đời,
Chẳng còn mẹ để nghe lời hối lỗi.
 
Con yêu dấu, chốn đường xa lặn lội,
Nếu chẳng may lỡ lạc lối đoạn trường,
Hãy nhớ rằng dù cách trở muôn phương,
Lòng mẹ vẫn hoài thương con quặn thắt.
                            x
                       x        x
Nhà dưỡng lão nhuộm nắng chiều hiu hắt,
Trên xe lăn, ánh mắt đã nhạt thần
Còn gượng nhoài ra cửa ngóng người thân,
Đứa con vẫn chưa một lần ghé lại.

                    Trần Văn Lương
                   Arlington, 6/2018 

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2018

Kiếp Người - Vùng Lên - Thơ Nhạc Đông Hải Nguyễn Đức Hiền


Trăm năm một kiếp không dài 
Hẳn là ngựa chạy tên bay chẳng chờ 
Cuộc đời ai đã hững hờ 
Kiếp người ai chẳng lững lờ trôi qua 
Hững hờ như áng mây xa 
Lững lờ như nước chảy qua nhịp cầu! 
Ngoảnh nhìn hun hút bóng câu 
Sinh ra để sống, sống lâu để già, 
Để già trong kiếp phôi pha? 
Phải đâu như giọt mưa sa trong đời 
Sống cho xứng kiếp con người 
Giúp người, giúp nước, giúp đời, giúp ta 
Giúp đời thêm một đóa hoa 
Giúp quê đuổi lũ ác tà gian manh (giặc Tàu)
Giúp người nối giấc mộng lành 
Giúp ta trả được nợ nần núi sông 
Để không tủi giống Lạc-Hồng 
Để không thẹn với cha ông giống nòi 
Trăng kia một ánh vẫn soi 
Quê hương một mảnh vẫn thoi thóp chờ 
Em ơi đừng phí tuổi thơ 
Anh ơi đừng phí thời giờ rong chơi 
Bạn ơi đừng phí cuộc đời 
Sinh ra nào phải để chơi, để già 
Cùng nhau giúp nước non nhà 
Cùng nhau dựng lại mái nhà Việt Nam 
Ngậm ngùi với bóng thời gian 
Có ai kéo được thời gian ngược dòng 
Nước non nợ trả chưa xong 
Giật mình ta đã lưng còng còn đâu 
Loay hoay ta đã bạc đầu...
* 

ĐÔNG HẢI-Nguyễn Đức Hiền 

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2018

GIỜ LỊCH SỬ - Thơ Hoành Sơn NHT


Cờ Cứu Nước đang đợi giờ phất phới
Hỡi đồng bào ! Cả nước hãy đứng lên!
Tay chặc tay! Triệt hạ bạo quyền
Cứu Tổ Quốc khỏi vòng tăm tối.

Đồng bào hỡi! Đã đến rồi vận hội.
Đừng chần chờ, chớ bỏ lỡ thời cơ!
Cộng đảng hiện nay đang lo sợ từng giờ
Đã đến lúc nước tràn sấm dậy!

Hà Nội, Sài Gòn...lửa căm hờn hừng hực cháy
Phan Thiết, Nha Trang...máu đồng bào đã chảy
Nỗi bất bình như thác lũ dâng cao
Từ Bắc Quan cho tận mũi Cà Mau
Ngõ hẻm hang cùng ngậm hờn bao uất ức
Bộ chính trị: mười mấy tên ngu ngốc
Quyết đè đầu 90 triệu dân ta
Miến Điện, Thái Lan ...kia chẳng đâu xa
Bắc- Nam Triều Tiên sờ sờ trước mắt
Xin đừng làm lạc đà vùi đầu trong cát
Hãy trút xuống đầu chúng những cơn bão táp
Cảnh báo lòng dân hết nhẫn nhực nữa rồi!

Đã đến giờ cất bước Việt Nam ơi!
Chậm một giây là nguy hại giống nòi
Trể một phút là nguy cơ diệt chủng!
Chúng nó còn: còn nhà tan, cửa nát
Chúng nó còn: còn thống khổ , điêu linh.
Hơn 80 năm tàn hại Nước-Dân mình
Nay bán biển, mai dâng đất làm đặc khu cho giặc
Giờ lũ Tàu hiện diện khắp cùng từ Nam chí Bắc
Tân chủ nhân ông trên đất nước Việt Nam.
Với sự tiếp tay của đảng Cộng sản Việt gian
Qua những thằng đầu sỏ như Quang, như Trọng...
Đồng bào hỡi! Hãy chặt đứt cái dây thòng lọng
Đang lững lơ trên đầu trên cổ của mình
Chấm dứt mọi thống khổ điêu linh
80 năm đã quá thừa máu sông, xương núi.
Cộng đảng đang ở giây phút cáo chung, tàn lụi
Bước đường cùng nên chúng hung hăng
Như ác thú quẫy hết sức tàn.
Giẫy chết!

Đồng bào hỡi! Đã đến hồi quyết liệt
Giây phút nầy Tổ Quốc tối lâm nguy
Thì trẻ, già, trai, gái có nề chi
Cùng chung sức đồng lòng vì nhiệm vụ
Vì Đất Nước khắc câu: “ QUYẾT TỬ,
QUYẾT HY SINH ĐỂ DÂN TỘC SỐNG CÒN”
Xuống suối vàng khỏi đắc tội với Tiền Nhân
Không hổ thẹn cùng cháu con mai hậu.

Trong gió sớm đang vang lời hiệu triệu:
“ HÃY ĐỒNG BÀO HÃY ĐỒNG LOẠT ĐỨNG LÊN!”

Hoành Sơn NHT

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2018

LỜI SÔNG NÚI - Thơ Như Thương - Nhạc Nguyễn Hữu Tân


Dòng nhạc nào sẽ vỗ về sông núi
Khi quê hương lại lần nữa chao nghiêng
Cung bậc ơi, có ngăn giòng lệ tủi
Âm vang trầm vang vọng thấu trời thiên

Câu thơ em còn vụng về vần điệu
Khi nhịp tim bỗng chùng xuống ... cố hương
Đêm nô lệ trông chờ lời hiệu triệu
Ngày lầm than vang tiếng thét xuống đường

Tay em vói … quê hương ơi xa quá!
Chốn nghìn trùng máu lại đổ: Dân tôi
Mẹ tóc bạc, chân bước dồn trên đá
Dặm đường xa áo thấm đẫm mồ hôi

Em đi đâu giữa trùng vây lang sói
Cha đi đâu khi nhà đổ cột xiêu
Anh đi đâu ngẩng đầu cao vòi vói
Đi xuống đường: Dâng cuồng nộ sóng triều

Cọc Bạch Đằng bật lời ca sông núi
Ải Nam Quan rền tiếng gọi núi sông
Mảnh giang sơn sẽ xuôi liền đất Mũi
Quê hương mình quyết chẳng để cho không!

Như Thương

(Viết cho dân tôi trong ngày biểu tình 10/6/2018)