Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018

FAIFO - Thơ Đông Hương


Lâu ngày chợt nhớ ơi thành phố
có chuỗi đèn đêm_đỏ_tím_vàng
ánh mắt em vô tình sực ngó
rồi sắt se lòng_ chấn động tâm
*
Vào sâu đêm xuống là cô độc
em buồn nên cứ thích lang thang
đã mấy lần trăng hoài thao thức
hiu hắt đường khuya bóng hợp tan
*
Nhớ cứ loay hoay tìm Phố Cổ
có mùa hạnh phúc ấm trong tay
hôm nay kỷ ức mờ, loang lổ
chắc mắt mình mưa nên lỡ cay
*
Giòng Hàn buổi tối hờn, không chảy
chẳng nhìn thiên hạ thả trên sông
những chiếc đèn hoa đăng xanh_đỏ
lắc lư như những mảnh trăng rằm
*
Đúng vậy anh, em về FaiFố
sinh quán mẹ xưa đó, Hội An
thăm lại Chùa Cầu, từng con phố
cái thuở cạnh nhau thật dễ thương

đông hương

Bóng Nắng Sân Trường - Thơ Thạch Thảo

2714 BongNangSanTruongThachThao

Em đi trong nắng thu gầy
Tóc hương thả gió bay đầy ngõ hoa.
Áo cài khép nép đôi tà
Mắt cười giấu mộng.Hồn sa điếng hồn.

Sân trường hôm ấy véo von
Những đàn bướm trắng mi-nhon tụ về.
Nhỏ to tâm sự tràn trề
Râm ran tiếc-níu vui hè chóng qua.

Có cô giáo trẻ điệu đà
Tinh tươm dáng lụạ bút hoa trang đài.
Bảng đen phấn trắng miệt mài
Mong đàn em nhỏ...tương lai mai nầy.

Em đi trong nắng thu gầy
Tà hương tỏa gió thơm đầy hồn tôi.
Chợt thương hết thảy trong đời
Con đò đưa khách.Có người mình yêu.

Lung liêng ngõ đợi giăng chiều
Tự nhiên nhớ...cái hôn liều...dễ thương

Cho ngày tựu trường 2018-2019
Thạch Thảo(Bình Dương)


Tháng Tám Em Về - Thơ Thy An


tháng tám em về đi trong mưa hạ
thoáng chút xôn xao hoa lá màu xanh
nhìn trời, đất lòng nghe như xa lạ
giữa phố đông người tơi tả dòng thơ

đi và đến mấy bến bờ hờ hững
đợi và chờ bao nhiêu nỗi truân chuyên
nghe tiếng khóc than bên cạnh nỗi niềm
buồn vọng lại từ những miền quê mẹ

đứng ở đây chân vẫn mềm vẫn nhẹ
se sắt lòng biển đảo gọi từ xa
vọng mù khơi nghe tiếng khóc sơn hà
Biển Đông nọ vẫn âm thầm sóng vỗ

rừng núi đó ngàn năm mồ tiên tổ
máu tiền nhân đổ xuống giữ giang sơn
đất linh hiển còn khắc ghi hào kiệt
thấm vào sâu từng chi tiết tâm hồn

tháng tám em về đi trong mưa hạ
Vân Đồn, Phú Quốc, Bắc Vân Phong
mắt lệ từ xa mờ mờ bóng giặc
đứng dưới rừng cờ bè bạn đau lòng

tháng tám em về trái tim như khóc
gió từ xa thắp lửa báo hiệu mùa
hờn vong quốc nghe ngàn năm văng vẳng
tiếng kêu buồn vọng lại mấy trời xa

tháng tám em về đi qua phố lạ
từng bước chân đau theo tiếng kêu than
đừng im lặng, em ơi, đừng vô cảm
mai sau này, non nước sẽ điêu tàn…

thy an
Liège – Place Saint-Lambert  25.08.2018

Thương nhớ mẹ - Thơ Nhạc Quách Như Nguyệt - Song Thu


Bao nhiêu bài thơ con làm
Chưa bài nào con làm cho mẹ
Hôm nay đọc những bài thơ về mẹ,
của bạn bè, con cảm thấy xót xa
Đúng quá đúng những bài thơ ngợi ca
Nước mắt con tuôn trào
Thấy thổn thức, thấy nhớ thương vật vã!
*
Hai mươi năm kể từ ngày mẹ mất
Con lạc loài, hụt hẫng lắm mẹ ơi!
Không còn mẹ, ai dậy dỗ trên đời
Những lúc khổ chẳng còn ai tâm sự
Ai khuyến khích, ai mừng con khá giả
Ai nghe con chia sẻ chuyện âu sầu..
*
Khi quấn khăn tang mầu buồn trắng lên đầu,
dẫu vẫn biết… từ đây mình mất mát
Đâu ngờ rằng mất nhiều quá mẹ ơi!
*
Không có ai hiểu con bằng mẹ hiểu
Mất mẹ rồi, trống vắng biết bao nhiêu
Thèm mẹ mắng, nghe mẹ cười hớn hở
Mất thật rồi… ai nâng đỡ, thương yêu
Mẹ thương con, tình thương vô điều kiện
Mẹ thương con tình mẹ chẳng bến bờ
*
Bao nhiêu tuổi vẫn là con của mẹ
Mẹ mất rồi con bé bỏng với ai?
Bao nhiêu tuổi vẫn là con gái mẹ
Thèm dụi đầu vào nách mẹ, ôm vai
*
Hoa hồng trắng con ngậm ngùi cài áo
Cài hàng năm vào ngày lễ Vu Lan
Nhớ mẹ yêu con đã khóc nghẹn ngào
Tháng Bẩy ta mùa Vu Lan báo hiếu
Mẹ còn đâu mà đền trả, mẹ yêu…
Mẹ yêu ơi hôm nay con nhớ quá
Nhớ mẹ hiền, con nhớ quá mẹ ơi?
Mùa Vu Lan, không còn mẹ trên đời
Thương nhớ mẹ, mẹ của con, mẹ hỡi…

Qúach Như Nguyệt

2710 TT VuLanUocVongSongthy NCali

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2018

BUỐT LÒNG NHỚ MẸ TA XƯA - Thơ Lê Anh Thi

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, văn bản


Huớng lòng Mẹ nhắn nhủ tương lai... 
Thai nghén nên thơ mộng diễm hoài: 
Suối mắt chong đêm Cha chiến trận! 
Dạy Con khuya sớm luyện chân tài... 
Hai sương một nắng trời không phụ. 
Tháng đợi ngày mong tưởng dạ này... 
Thảm huống điêu linh trào nước mắt, 
Hòa bình...thương hận khối lưu đày! 

Tầm nhìn khôn thấu bước chông gai, 
Định mệnh non sông ngửa trắng bài... 
Chinh chiến qua trăm ngàn khốc liệt, 
Quật cường dầm dãi những thân trai... 
Trời mơ hưng vượng bền cương thổ. 
Thay ngựa giữa dòng thậm rủi may! 
Lệch Đất nghiêng Trời cơn hủy diệt, 
Tin người! Chiến bại nhục chăng ai? 

Chiến tích hành trang súng lệch vai, 
Chạnh buồn gãy súng...bút cầm tay! 
Nấu nung chí khí nhằm phục quốc... 
Quyền biến hùng tâm luận thế thời. 
Khắc cốt luân lưu truyền máu mực... 
Chân phương nhắn nhủ nét tim này. 
Khiết thơm cao đẹp tròn thiên chức, 
Gương sáng trông vào những hậu lai. 

Thắp đuốc người sau trọng trách này: 
Khuyên Con tha thiết dựng ngày mai. 
Quyết đem công sức phò hưng quốc... 
Tâm nguyện ngàn đời mộng thái lai! 
Xương máu Cha Ông nên hữu dụng. 
Tiền Nhân dựng nghiệp phí đâu hoài. 
Đường về Quê Mẹ tràn hưng phấn... 
Khắp chốn Cờ vàng phất phới bay!


Lê Anh Thi

CÀNH HOA TRẮNG VU LAN - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An




Hăm chín năm Mẹ về cõi Phật
Mộ phần lạnh lẽo giữa hoang sơ
Những đêm cô tịch trăng huyền ảo
Con nhớ vô cùng thuở ấu thơ …

Ngày xưa mỗi độ chớm thu sang
Ngọn gió heo may rụng lá vàng
Tháng bảy ngày rằm mùa xá tội
Những linh hồn lạc giữa trần gian !

Mẹ dắt con, nghiêm trang áo trắng 
Ðường lên chùa cũ dấu rêu mòn
Chấp tay trước Phật con cầu nguyện
Soi sáng tâm hồn kẻ sắt son …

Trên ngực áo con một nụ hồng
Mẹ cười mẹ hỏi có vui không ?
Mỗi năm vào dịp Vu Lan hội
Mẹ sẽ tặng con một đóa hồng

Thế rồi …hăm chín mùa mưa nắng
Ðằng đẵng bao trăng chết cõi lòng
Bóng mẹ hiền trần gian khuất dạng
Hoa hồng đâu nữa … để mà mong !

Tháng bảy Vu Lan lại đến rồi
Áo cài hoa trắng đời mồ côi
Con buồn nhớ mẹ lòng ray rứt
Tủi phận bơ vơ giữa chợ đời !!!

nguyễn phan ngọc an - mùa Vu Lan 2018
www.trangthongocan.blogspot.com

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

TUỔI TRẺ VN TỔ QUỐC GỌI - Thơ Tố Nguyên

Inline image

( cho Thế Hệ Trẻ trong cũng như ngoài Nước )
 
Hãy dấn thân thanh niên nam nữ
Tổ Quốc cần tuổi trẻ chúng  ta
nguyện đồng tâm xây dựng quốc gia
quét sạch thù , tan cơn nguy biến
đất nước vốn nghìn năm văn hiến
ải Nam Quan đến mũi Cà Mau
giải “ S “ xanh xanh lúa một màu
tổ tiên ta Tiên Rồng Bách Việt
qua bao Triều anh hùng oanh liệt
vẹn sắt son bảo vệ giang sơn
nghìn năm nô lệ vẫn chẳng sờn
trăm năm đô hộ không mất chất
dân quân dưới bóng cờ bất khuất
quyết đuổi xua bè lũ ngoại xâm
Cộng Sản gian hùng bịp nhân dân
rêu rao thuyết Đại Đồng thế giới
có ngờ đâu đám người mới ấy
toàn là lũ vô đạo bất nhân
hòng nhuộm đỏ đất nước bao năm
bán hải đảo biên cương cửa ải
đào bâu-xít dâng trinh con gái
cho Tầu Cộng chiếm cả biển Đông
âm mưu định nuốt trọn non sông
đành chịu  sao thanh niên tuổi trẻ
tiên tổ cha ông bao thế hệ
có đời nào như lũ Tam vô
thờ ác quỷ râu xanh xác Hồ
mà không biết Quang Trung áo vải
Đinh Bộ Lĩnh,Bà Trưng, Nguyễn Trãi
bao anh hùng,chí sĩ sáng gương
mang trong người hình bóng quê hương
nỡ lòng nào để quê hương mất
đứng lên nào thanh niên bất khuất
tay trong tay kiên quyết xông pha
gan dạ hy sinh cứu Nước Nhà
lấy lòng thành,tận trung, ý chí
đoàn kết,toàn tâm nung nghĩa khí
đem đại nghĩa quyết thắng hung tàn
soi chân lý thiêu rụi gian manh
tan giặc Cộng tay sai độc hại
đuổi bọn Bắc xâm ùn trốn chạy
thấy sức mạnh Nhân Ái xiết bao
thanh niên nam nữ đứng lên nào
có Nhân Nghĩa tất thành tất thắng ../.
 
Tố Nguyên

PHO XUA Do Binh by Huong Giang


BẾN  LẠNH THIÊN ĐƯỜNG
 Chiều tà nắng ngả vương màu nhớ
Thu nữa chờ nhau vàng giấc mơ!
Em sóng biếc ngàn trùng xa bến cũ?
Ta suốt đời rong ruổi vô bờ.
Về đâu hỡi cánh chim huyền thoại?
Xin một lần đừng hẹn kiếp mai.
Ðược thấy em hồn khép nỗi sầu
Cho hoa mộng vỗ về ân ái.
Nắng nghiêng phố nắng ngủ bên đường
Mây viễn du mây bay lạc hướng.
Em thánh nữ yêu ma huyễn hoặc
Người năm xưa mỏi gót tha hương!
Em thành đá hồn ta nào hiểu!
Bến hoàng hôn trầm khuất tịch liêu.
Dòng sông chảy rẽ hai mù lối
Tình phôi pha hạt lẫn sương chiều.
*(Em: Lý tưởng Tự do)

MỘT GIẤC MƠ 

Trăng vàng bàng bạc cõi tình
Màu không gian mộng lung linh bóng đời.
Biển xanh có lúc đầy vơi,
Tha hương hồn vẫn phương trời năm xưa
Nhớ con đường cũ, quán dừa
Những ngày nắng sớm chiều mưa thuở nào.
Về đây nghe phố xôn xao,
Biết bao thay đổi, ôi chao ngậm ngùi!
Người đông chen lấn tới lui
Dân nghèo xơ xác rúc chui bẽ bàng!
Người khốn khó, đám giàu sang
Lũ theo quyền thế nghênh ngang phố phường.
Nằm mơ trở lại quê hương 
Mà sao cay đắng sầu vương mấy bờ!
Chưa về đã cảm bơ vơ,
Nhìn dòng sông chảy ngẩn ngơ kiếp người!


XÓT TRĂNG
 
Ai nỡ xô trrăng xuống vũng lầy ?
Bẽ bàng trăng thẹn với cỏ cây!
Thích trăng ta đợi bên bờ suối…
Tát nước tìm trăng khuất bóng mây!
Đêm thâu ta sợ trăng trôi mất,
Sợ gió lên nhiều thổi trăng bay!
Tương tư một khối tình si dại,
Chú cuội u sầu ta vẫn say!
*(Trăng: Lý tưởng Tự do)


XUÂN QUÊ

Đợi em bốn mươi năm đời quá mỏi, 
Mịt mờ nẻo về leo lét trăng soi.
Con suối biếc chảy ngoằn ngoèo trơ đáy
Mùa bão xưa còn rờn rợn đêm say! 
Tưởng rũ  sạch mạch sầu trong gối mộng,
Tìm lại nhau, tỉnh giấc vẫn hư không!
Nhúm tóc bạc cũng rụng dần lặng lẽ,
Hồn bay xa theo năm tháng hoang mê!
Ô! Có phải xuân về bên khung cửa ?
Tuyết bay bay trắng xóa cánh rừng thưa.
Chút nắng úa hạt vỡ nhòa trên lối,
Những mùa đi chỉ còn giấc đơn côi! 
Thôi cứ để hồn ta xanh phố cũ,
Ôm dòng sông tìm lại bóng trăng thu, 
Đời viễn xứ mỗi ngày thêm buốt gía, 
Người xưa đây tình vỗ cánh mù xa! 



TRÊN  ĐỒI  SAY

Ðêm quá chén ta say thành đạo sĩ
Hồn bay xa tuởng thoát cõi tình si.
 Ðồi cao vút ngoằn dốc về dâu bể                  
 Bừng men cay sao vẫn thấy hoang mê ?!  
 Ôi năm tháng giữa bến hoa cửa trọ!
Nhìn mây trôi lờ lững bóng tự do.
Ðêm trở gío nghe tiếng buồn âm hưởng 
Ðời tỉnh say người rao bán yêu đương!
 Thế kỷ mới vòng tranh đua danh lợi
Người bon chen buôn nghèo khó khắp nơi.
 Bao nước mắt, chiến tranh và ngục tối... 
Ðành nghẹn ngào lời hạnh phúc trên môi!
 Ta muốn uống cạn hết dòng phiền não
Quên thời gian dù chỉ thoáng chiêm bao.
Ðời say tỉnh rồi cũng về một lối 
Tình cho nhau là giây phút tuyệt vời . 

CÒN NHAU 


 Qua giông tố nắng hồng lên ngọn cỏ 
Đời còn nhau ngày tháng vẫn là thơ.
Mưa lất phất lá cuối mùa ướt sũng,
Đường về quê sao vương chút ngại ngùng?!
Trăng xóm cũ lặng trôi theo sóng cả
Mây hoàng hôn cũng bỏ phố bay xa!
Cơn gió bão mảnh thuyền xưa đảo vắng.
Lòng đại dương nào hiểu  ánh sao băng!
Quê hương mãi chợp chờn trong giấc ngủ, 
Tiếng võng buồn kẽo kẹt vọng lời ru!
Từ xa lắm có mùa xuân thật chậm 
Đang trở về tấu lại khúc tình thâm.
Ta chẳng lẽ con đò không bến đổ!
Ngày lênh đênh đêm nhịp sóng nhấp nhô.
Biết về đâu khi con nước phai mầu!
Em chớ khép…cho hồn ta ngủ đậu.   

Đỗ Bình