Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

Tặng em nhé… một bó hoa mầu trắng - Thơ Quách Như Nguyệt



Người thương ơi, sáng nay nghĩ đến anh
Nghĩ đến vô thường, nghĩ đến ngày nằm xuống
Nước mắt rơi nhưng tim em không lạnh
Thấy ấm nồng, đời đẹp lắm mầu xanh

Cảm ơn anh và bó hoa gửi tặng
Hoa hồng nhung tuần lễ cuối tháng Mười
Anh dễ thương vì luôn nghĩ đến em
Bảo sao em không thỉnh thoảng mĩm cười

Luôn ước mình sẽ là người đi trước…
Vẫn mong anh đừng quá đỗi muộn phiền
Đời sống này ngắn ngủi, lắm phước duyên
Ta hãy sống từng phút giây hạnh phúc,
để đến lúc ra đi mình chúc phúc
Mừng cho nhau thoát khỏi kiếp hiện tiền

Khi em đi… đừng đau buồn anh nhé
Đừng tìm đọc thơ em rồi nhỏ lệ 
Nên cảm ơn đời sống không gì tệ
Một đời người chẳng qua…một cơn mê

Tặng em nhé, một bó hoa mầu trắng
Mầu em yêu, hôn nhé…một đóa hoa
Khi ngắm trăng, đừng nước mắt chan hòa
Mà nhớ lại những ngày ta hạnh phúc

Mây trắng, ánh trăng, mùa Xuân hoa cúc
Hạ đỏ, nắng vàng, thảm cỏ êm chân
Tháng Mười mùa Thu, tay nắm ân cần
Đông tuyết trắng, mùa đông về thi vị

Bó hoa trắng, ngày em đi giản dị

Chẳng nên buồn, đừmg sầu khổ mà chi
Ta chỉ có một cuộc đời để sống
Sống hết mình, khỏi tiếc nuối khi đi

Quách Như Nguyệt
Oct 30th, 2018

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018

HUYỀN THOẠI SÔNG VÀNG - Thơ Lê Thu Thùy



Này anh nghiêng sang phía vầng trăng
Mây ngủ trên sườn đồi vừa tỉnh
Vài giọt sương rắc trên cành lá
tiếng cú mèo gờn gợn suốt đêm

hằng sống hằng nghe lời yêu thương
những con người luyện đá hóa vàng
hằng tin ngọn gió vận may lại
kẻ ăn mày bỗng chốc hóa vương gia

đêm gió núi như cô hồn gào khóc
từng nén nhang soi rọi kiếp người
những bóng mờ mơ hồ, sờ soạng
cúi đầu, quỳ gối, nguyện, ăn năn...

này anh, nghiêng sang phía vầng trăng
ánh sáng mà anh vẫn cơ cầu
nhỏ dòng máu lệ trông trời đất
sông vàng lóng lánh hết mùa trăng

Lê Thu Thùy

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

TỰA GỐI THƠ... - Thơ Như Thương



Bâng khuâng nhẫn buộc duyên mình
Có chăng hạnh phúc chữ Tình thênh thang
Thịt da từ độ hồng hoang
Em như cổ tích rơi vàng lung linh
Lại đây Anh... dẫu dặm nghìn
Cuối đời dừng lại, môi tìm môi nhau
Ơn Em và chút son màu
Khuya lòng bát ngát chợt nhàu áo Em
Ngoài kia trăng tỏ bên thềm
Níu chi bóng nguyệt khuất rèm... cung nghinh
Tiếng thầm sóng sánh men tình
Ly nghiêng, rượu đổ dáng hình hài Em
Môi Anh chạm khẽ êm đềm
Nửa đêm khều đóa trăng mềm ngẩn ngơ
Tình ơi, thức giấc làm Thơ
Để Anh-Em ..... tựa gối Thơ làm tình 
Lặng nhìn cúc áo Em xinh
Anh mê đắm giữa tay vin ơ hờ...
 
Như Thương
(19 Tháng 10, 2018)

Thương Ơi Tuổi Già - Trang Thơ Ý Nga 28.10.2018



XEM ẢNH XƯA
*
Trích tuyển tập TỰ NHẮC
*
Nhà không khói mà mắt cay nhớ Mẹ
Tay vuốt ve ảnh vui vẻ đây nè!
Chớ khóc nhè lem luốc ảnh đẹp nghe!
Không nhỏ bé, Mẹ đâu mà nhõng nhẽo?

Ý Nga, 28.10.2018


Tranh sơn mài 
THÀNH LỄ-HOÀNG ĐÌNH TUYÊN


LÌA CÀNH

Ngắt hoa, hoa sẽ chán chường
Sân đang thơm ngát, tỏa hương mượt mà,
Lá buồn, ngơ ngác chạm va,
Đóng khung kín mít trong nhà vui chi?

Ý Nga, 28.10.2018


KHÔNG NÊN

Bất bình, bất mãn, lo âu
Bồn chồn, bứt rứt quá lâu lợi gì?
Nỗi buồn sinh: bực, sân, si,
Ghét, khinh, bất nhẫn… Càng trì càng đau!

Ý Nga, 28.10.2018


THƯƠNG BIẾT MẤY
*
Trích thi tập: LÁ RỤNG VỀ CỘI
*
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.
Thơ NGUYỄN BÍNH: “NGƯỜI HÀNG XÓM”
*Có những sắc “xanh rờn” mà vẫn thích
Chắc nhờ xanh sắc mướt từ mồng tơi,
Hay nhờ tơ óng ả hàng xóm phơi,
Bên cánh bướm chập chờn, ai đã đợi?*
Như gió mới nhắc người xa vời vợi
Sắc quê Cha giản dị vàng rạ mời
Dẫu đổi đời bao sắc mới lả lơi
Vẫn đào xới trong tận cùng tiềm thức.
Thương hết sức sắc màu đầy oai lực
Gợi hồn Nhà nao nức giữa canh khuya
Nuôi dưỡng ta luồng sinh lực thái hòa
Thơ thổn thức như duy trì nghị lực.

Ý Nga, 28.10.2018


Thơ NGUYỄN BÍNH
NGƯỜI HÀNG XÓM
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi, bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên...
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?
- Không, từ ân ái nhỡ nhàng,
Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao!

Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng.
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.

Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.

Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!
Cô đơn buồn lại thêm buồn...
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng...

Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi,
Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.

Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!

THƯƠNG ƠI TUỔI GIÀ!
*
Trích tuyển tập TRẦM TƯ MẶC TƯỞNG
*
Hẹp đường kính, tóc dần thưa, dần nhẹ
Da mỏng, chùng, độ co giãn đi đâu?
Những nét nhăn trên mặt đã hằn sâu,
Phổi suy yếu, dù vẫn yêu dưỡng khí.
Di chuyển chậm, xương xốp dòn, rầu rĩ:
Thiếu calcium, dễ gãy, khớp thiếu nhờn.
Thận nhỏ dần, sụn ngày mỗi hao hơn!
Thành động mạch thế nào tim nhõng nhẽo?
Chê võng mạc, ánh sáng trêu đủ kiểu,
Tròng mắt co, khó phân biệt sáng, chiều.
Phượng hay công thất thểu? Cáo hay diều?*
Tai nghễnh ngãng đầu hàng bao tiếng động.
Lợi co rút, chân răng nhiều khoảng trống
Men mòn dần qua nhai, nghiến, răn, đe…
Nếu mà dè, thời trẻ bớt nanh nhe
Răng vui vẻ, về già khoe máy ảnh.

Ý Nga, 28.10.2018


Tranh sơn mài & trình bày:
THÀNH LỄ-HOÀNG ĐÌNH TUYÊN,
BẢO TRÂM

SƯƠNG THU - Thơ Ó Biển 227 - LC


Thu đến bao giờ thế hở Thu?
Tự dưng một sớm có sương mù
Ẩn hiện gần xa đồi cùng núi
Lá vàng rơi thung lũng âm u..

Thu đến! Ban ngày như ngắn hơn
Chậm thấy bình minh, sớm hoàng hôn
Buổi tối tắt đèn đi ngủ sớm
Mộng mơ dài sưởi ấm tâm hồn.

Thu đến, tiết trời chưa lạnh lắm
Nếu có người ôm, ngủ rất ngon
Mộng nếu không vàng thì cũng thắm
Và giấc Nam Kha sẽ thật tròn.

Thu đến ru hồn ai đắm mê
Đêm dài đồi cỏ mượt sum sê
Níu giữ chân ai con dốc láng
Dạ yến tàn trăng chẳng cho về.

Vuốt má chào nhau dạo chớm Thu
Đường về quen lối cỏ êm ru
Cảm giác chập chờn lòng vương vấn
Sương đã gần trưa vẫn còn mù.

Ó Biển 227 - LC.

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

CHỚM THU - Thơ Ngô Minh Hằng



Mới chớm vào Thu đã lạnh rồi

Chao mình trong gió, lá thu rơi
Nắng thu trong suốt, vàng như mật
Chẳng đủ làm Thu sưởi ấm đời 
*
Dăm bóng chim chiều vỗ cánh bay
Đánh rơi tiếng hót xuống rừng cây
Rừng cây có những cành thưa lá
Vươn ngón tay dài níu đóa mây 
*
Tôi mở lòng tôi đón ý thu
Nhưng sao nghe mắt đẵm sương mù
Sao nghe tiếng gió lời hiu quạnh
Sao nắng hanh buồn trên án thư ?
*
Và lạnh. Chao ơi, lạnh thật nhiều 
Đồng bào đông thế vẫn cô liêu
Một trăm cái trứng, ai trăn trở
Ai đã thay tâm, đã đổi chiều ?...
*
Ai vội vàng quên thuở ngục tù 
Quên ngày oanh liệt chốn quân khu
Quên lời hứa hẹn dâng sông núi
Vuốt mặt, liên hoan với cộng thù !?
*
Viễn xứ, Thu sầu, xót cố hương
Nên Thu không sắc cũng không hương
Chớm thu mà thấy hồn thu chết
Ai có cùng tôi nỗi đoạn trường ....



Ngô Minh Hằng

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

TIẾT “TRỌNG THU” - Thơ Trần Quốc Bảo.


Tiết “Trọng Thu” rồi… em ở đâu?
Về đây xem rừng lá thay mầu
Tường vi rạo rực chờ em đó
Vàng cúc thơm đường hoa đã lâu.
    
 
Hơi lạnh se se làn gió bấc,
Hàng thông phe phẩy tiếng lao xao
Hồ thu in sắc trời xanh biếc
Tia nắng ươm mơ ngọn trúc đào.

Vài chiếc lá vàng trên thảm cỏ,
Hồn thu thao thức ở đâu đây?
Mơ hồ nghe tiếng thu trong gió
Bát ngát tình thu trên bóng mây.

 
Trời đất đầy thu… em ở đâu?
Quê Hương chỉ một “tiết u sầu”
Bên em, nào có thu mơ mộng
Vàng đã rơi… thu chết đã lâu!

          Trần Quốc Bảo
        Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
     quocbao_30@yahoo.com

Tình Thu Mong Manh - LỜI TÌNH MONG MANH - Thơ Ngọc Quyên - Phạm thị Minh Hưng




Em đi chiều thu ấy 
Em về gió sang mùa
Cùng nàng thu trăn trở 
Tình ơi tình như xưa !

Tình ơi tình như xưa !
Nhớ nhung nói sao vừa
Mùa vàng thu êm ái
Như chưa lần tiễn đưa.

Gởi hương thầm cho gió
Trên xác lá đợi chờ
Dấu tình còn lưu luyến
Đường đời đã bơ vơ .

Người quên rồi lời hứa
Tình mỏng tựa như tơ
Vào đời nhau vội vã
Môi thơm giấc mộng hờ.

Là nụ hôn hương nhớ
Em vẫn đợi vẫn chờ
Trong thu tàn giá buốt
Da diết bóng người mơ

Tìm nhau trong hơi thở 
Giữa mùa thu mong manh 
Một lần tim em đã
Gói tình vào trăm năm

Tiếc thương trên thân lá
Vàng cả góc trời xa
Thu ơi tình nào biết 
Còn hay đã nhạt nhoà ?



Ngọc Quyên


LỜI TÌNH MONG MANH

Tình có xanh như cỏ
Lấp vũng sầu hoang vu
Trái tim hồng khô héo
Sương thu giăng mịt mù...
 
Tình lạc bước u mê
Lá thu vàng tái tê
Lắt lay chiều mưa lạnh
Sao nghe hồn chênh vênh...

Hay chăng thu vẫy gọi
Từ xa vắng mù khơi
Tình sao hoài lận đận
Ngổn ngang nỗi luân trầm...

Hoàng hôn mùa lá mục
Thăm thẳm một vực sầu
Vết thương tình ảo não
Lẽ nào anh không đau?

Có nghe lời cùng tận
Gọi suốt đời ăn năn
Đất trời mênh mông quá
Tình có chắc trăm năm?

Ngày đông buồn lảo đảo
Ngọn cỏ hồn xanh xao
Lạnh tanh hơn lòng đá
Tình mong manh...xa mù!
    
Phạm Thị Minh-Hưng