Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2020

Thơ - Hoạ - Trần Văn Lương - Phương Hoa




CẢM XÚC ĐẦU NĂM
(Kính họa bài Khai Bút Đầu Năm
 Canh Tý của huynh Trần Văn Lương)

Bốn thập niên dư sống xứ người
Giao Thừa cắn bút vọng ra khơi
Trông vời đất mẹ thương ngày cũ
Nhìn lại quê cha nhớ một thời
Độc lập mọi miền Xuân tận hưởng
Tự do khắp chốn Tết vui chơi
Vì ai Tổ Quốc giờ điêu đứng
Năm Mới nhìn dân áo rách phơi

Phương Hoa  
Mồng Một Tết Canh Tý 2020

   Khai Bút Đầu Năm
          Canh Tý

Đã bốn mươi lăm Tết xứ người,
Ngày về sao vẫn tít mù khơi.
Thân mòn sức kiệt nhơi chờ chết,
Trí thiển tài sơ lết đợi thời.
Đất nước tả tơi, Tàu lấn chiếm,
Hành trang phù phiếm, Việt ăn chơi.
Quê hương hơn nửa đời xa cách,
Kỷ niệm từng đêm vách trống phơi.
           
Trần Văn Lương
         Cali, Mùng Một Tết
            Canh Tý 2020

THƠ THỜI SỰ - Khấn Cầu Chúa Phật - Nhất Hùng



Viêm phổi giết người, Corona
Hoành hành phát tán khắp Trung Hoa
Nhiều làng vắng lặng như làng chết
Lắm phố im lìm tựa phố ma
Biện pháp phòng ngừa, chưa rõ rệt
Thuốc men trị liệu, chửa tìm ra
Khấn cầu Chúa Phật thương nhân loại
Giúp chúng sanh tai khỏi nạn qua

Nhất Hùng

Hãy Thức Tỉnh 2.jpg
Ai Hữu Trách.jpg

Kẻ đào ngũ - Thơ Thành Tôn



Buổi sáng soi gương và đội mũ
Lòng đã hồ nghi khuôn mặt quen
Dấu vết riêng nào trên nhân dạng
Đã hằng hằng không tuổi tên


Chân bước ra đường luôn chạm mặt
Những bàng hoàng trên nhan diện ai
Sống nửa đời người chưa dám chắc
Chân dung ta trung thực bao phần


Nên nhiều lúc tâm thần chấn động
Một kẻ nào ẩn dạng, âm mưu
Hắn tà giáo hay giòng chính thống
Mặt đầm đầm đường nét hư vô


Những dội đập ngày đêm bấn loạn
Trán phẳng phiu dậy sóng muộn phiền
Thân chống bộ xương ròn hữu hạn
Hồn mang ảo giác kẻ tham thiền


Ngực sống đã mơ hồ nhịp đập
Tim trong tay kẻ lạ âm thầm
Cõi nào phân chia miền tranh chấp
Thân vô cùng ràn rụa mối thương tâm


Ta bắt gặp ngoài ta hình bóng
Những đường quen nét thuộc nghi ngờ
Kẻ đào ngũ lầm lì, ngập ngọng
Nhàn nhạt trong cơ thể hồ đồ


Kẻ đào ngũ, chính ta trong hắn
Ngực cơ hồ đập nhịp ai xa

Thành Tôn

Xuân Này Cháu Vẫn Chưa Về - Thơ Dư Thị Diễm Buồn (Đặc San Lâm Viên)


Thư ngoại gởi: “...Cháu có về ăn Tết?”
Khi xóm làng tràn ngập cảnh đau thương
Giặc rót pháo rơi sát vách giáo đường
Đang lúc ấy bầy con chiên hành lễ

Tối hôm qua, giặc giật cầu Cái Khế
Nhà gần cầu đành hóa kiếp thành tro
Kẻ không nhà về tá túc bến đò
Người lối xóm gom góp tiền giúp đỡ

Bác Hai Ròm từ bao năm quét chợ
Chạng vạng ra đìa dở cá giăng câu
Sáng dân làng phát giác chết trên cầu
Cổ bị cắt, tay còn cầm xâu cá!

Bóng thần chết về trong đêm lạnh giá
Dân phập phồng gặp phải những tin hung
Tai nạn ai cũng là nỗi buồn chung
Không ruột thịt cũng tình người thôn xóm

Sống với ngoại, lúc cháu còn để chỏm
Đi học xa, ngày lễ mới về thăm
Cuối mùa đông vào trước Tết mỗi năm
Hoa nỡ rộ, én phương xa trở lại

Ngoại để dành trái cây cho cháu hái
Chờ cháu về cắt mấy nhánh mai vàng
Bình pha lê cắm bông điệp, bông trang
Quét dọn lại ngôi miếu thờ Thổ Địa

Cây bùm sụm uốn rồng chờ cháu tỉa
Mấy đứa ở nhà vốn chẳng khéo tay
Cuối gốc sân hoa đơm trắng khóm lài
Chờ cháu hái để ép vào trang giấy

Bánh phồng nếp nướng lửa rơm vàng cháy
Mứt gừng cay, bánh tráng cuốn chuối ngào
Nến chập chờn ánh lửa dưới trời sao
Nhang cháy đỏ, hương lan trong gió lốc

Cháu thương ngoại, thương vòm trời tuổi ngọc
Đôi guốc sơn, quần áo lụa mới may
Nón vải xanh có nơ bướm bông cài
Làm quà Tết, đẹp lòng cô cháu nhỏ

Cháu vô tư như hoa đồng, bướm cỏ
Lớn khôn dần trong nhịp sống thôn quê
Niềm vui riêng mỗi độ đón Xuân về
Được thư ngoại, lòng ơi buồn biết mấy!

Lâu lắm rồi... vẫn nhớ xuân thuở ấy
Dù bây giờ cháu ở quá xa xôi...
Nỗi xót xa khắc khoải cả kiếp đời
Và sắc diện phôi pha theo ngày tháng

Cháu bôn đào... từ quê hương Cộng sản
Chưa một lần, trở lại xóm làng xưa!
Vẫn nhớ thương khắc khoải... nói sao vừa
Xuân quê ngoại... tròn đời trong hồi ức!

Dư Thị Diễm Buồn
(Đặc San Lâm Viên)

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2020

Cung chúc tân xuân - Thơ Lê Tuấn - tiếng hát Tiến Khói



Cung nữ khoe sắc mỹ miều
Chúc xuân vui bước đường chiều lả lơi
Tân niên hoa bướm tuyệt vời
Xuân khoe sắc mới rạng ngời hoa tươi.


Vạn lời nói, vạn tiếng cười
Sự đời lắm lúc rối bời đau thương
Như mây giăng mắc khói sương
Ý trời trong lẽ vô thường hiện sinh.


Yêu đi cho hết chân tình
Nếu mai hai đứa chúng mình xa nhau
Thì đời buồn lắm cơn đau
Ngày xuân xin hãy, cho nhau nự cười.


Tình đời cứ thế đầy vơi
Ân tình trả mãi, vạn lời ước mong
Cuộc đời vẫn mãi thong dong
Xuân về hoa nở, cõi lòng hân hoan.


Lê Tuấn
Mùa xuân năm Canh Tý 2020


DON XUAN NAY NHO XUAN XUA Nghêu ngao cho Em và Bằng hữu



Từ Bài Thơ Em Viết 7/19/2015 - Thơ Nguyễn Hữu Tân

Picture

Từ em mang đến bao vần thơ
Nuôi nấng hồn tôi những mộng hờ
Ngơ ngẩn những buồn thương vô cớ
Lòng hoài chiu chắt những mộng mơ

Mông và mơ chẳng bao giờ phai
Đêm võ vàng buông tiếng thở dài
Thương với nhớ còn đong đưa mãi
Cuộc tình rệu rã những phôi phai

Chiếc lưới tình em đã giăng rồi
Mà anh hụt hẫng vấp chân thôi
Theo em từng ngã đường nghẻn lối
Theo em mệt nhoài bước đơn côi

Từ em mang đến bao vần thơ
Thơ thẩn hồn tôi bỗng dại khờ
Đêm trắng đêm tìm thang âm “Nhớ”
Quyện vào câu thơ dệt thành mộng mơ

Lời thơ ai vẫn dịu dàng
Nửa đêm thức giấc mơ màng nhớ nhung
Trời mưa bong bóng phập phồng
Kìa ai trao những nụ hồng nhung êm

Mênh mang dìu dặt êm đềm
Bao vần thơ đã dịu mềm gửi trao
Dù chưa nói một lời nào
Mà nghe như rót mật vào cơn mơ

Ai nâng niu từng cánh thơ
Cho ai ngơ ngẩn ru hờ đôi câu
Ầu ơ tình bén duyên ngâu
Hát chung câu hát “qua cầu gió bay”

“Yêu nhau cởi áo cho nhau….”
Điệu dân ca vẫn đậm màu nhớ thương
Còn thao thức trọn canh trường
Nhớ ai quay quắt sầu vương vấn sầu

Cỏi thơ từ lạc bước vào
Em – nàng thơ – đã vò nhàu tim ai
Men tình chưa nhấp đã say
Nhấm thơ thưởng nguyệt dang tay đón tình

Tương tư ôm ấp riêng mình
Câu thơ ghép nhạc ru tình- tình ơi
Nghê Thường khúc quá chơi vơi
Cho ta đờ đẫn bời bời nhớ thương

Thơ em dàn trãi mộng thường
Dìu ta về bến sông Tương ước thề
Trăng ơi khổ với Trăng ghê
Vần thương vần nhớ còn mê mẩn hồn.

Nguyễn Hữu Tân.

Tạ Ơn 7/19/2015 - Thơ Lê Chiếu

Picture

Tạ ơn em một ngày nắng ấm
Từng bước chân chầm chậm vào đời
Lời ca đưa tình ái lên khơi
Vòng tay sưởi đời tôi đơn vắng

Tạ ơn em một ngày thiếu nắng
Chiều Thu nào lá lẵng lặng rơi
Cho hồn say khúc nhạc chơi vơi
Vẫn rực rỡ sáng ngời mơ ước

Tạ ơn em một chiều mưa ướt
Che chung ô nhẹ bước bên nhau
Giọt mưa rơi rộn rã trên đầu
Thấm vào tim thành câu thơ mới

Tạ ơn em chiều Đông diệu vợi
Làn khói vươn từng sợi nhạt nhoà
Gió đong đưa bao đợt mây qua
Vỗ về khúc tình ca dang dở

Tạ ơn sáng Xuân hồng pháo nổ
Phố phường đông xe cộ dập dìu
Trong tay nhau gió thoảng hiu hiu
Hồn êm ả chắt chiu tình mới

Tạ ơn em mang mùa Hạ tới
Bước rộn ràng trên lối cỏ hoa
Mắt long lanh đằm thắm thiết tha
Cho ta biết bao là hạnh phúc

Tạ ơn em mọi nơi mọi lúc
Tạ ơn đời từng phút từng giây
Tạ ơn Trời chăm sóc đêm ngày
Bao ơn phước lâu nay được hưởng...

Ó Biển 227 Lê Chiếu

Chùm Thơ Vũ Hạ 7/19/2015

Picture

BUỒN EM

Hiu hiu gió thở ra đều
Ai buông tơ sợi vàng thêu hoe trời
Buồn em không nói một lời
Buồn em không nói một lời yêu tôi.

TÌNH ĐẾN

Tên tôi trùi trụi rong chơi
Tên em sánh với tên người cũng hay
Ừ, thì tình đến hôm nay
Ừ thì tình đến hôm nay không còn.

VU QUY

Tay nâng chén ngọc con con
Trần gian sóng sánh giọt ngon giọt lành
Bước em dẫm pháo tan tành
Bước em dẫm pháo tan tành tim tôi

VỠ OÀ

Buồn tôi mây quyện đầu môi
Mây bay tít tắp buồn tôi một trời
Soi gương tôi chẳng thấy tôi
Soi gương tôi chẳng thấy tôi vỡ oà…

Vũ Hạ

Chúc Xuân Năm Mới - Thơ Ý NGA





Trích: đặc san Xuân Canh Tý: “BIÊN HÒA MỘT THỜI ĐỂ NHỚ” (2020)
*
Xuân năm Tý chúc mừng bao Chí Sĩ
Tuổi Giáp, Nhâm, Mậu, Canh, Bính: Tý ghi
Sống thanh liêm, được trọng vọng nhất nhì
Thêm uyên bác, hiểu nhiều về chính trị!
 
Bậc-Tiết-Nghĩa-Thương-Dân, đem lý trí
Cùng sĩ phu đánh cho Cộng yếu đi
Đường đã đi sẽ đến đích tức thì
Chúc vạn sự đều thành công như ý!
Bao già, trẻ, gái, trai chịu chăm chỉ
Dù người đi hay kẻ ở, sá gì
Sống hào hùng, tranh đấu, giữ lương tri
Chúc Phúc, Lộc, Thọ, Khang, Ninh: hưởng đủ!
 
Thưa Cô Phụ thương Nước Nhà, ấp ủ
Khóc tháng Tư, thủ tiết, tránh hèn ngu,
Nuôi dạy con tỉnh thức, mở Ngục Tù
Chúc thịnh vượng, an khang, nhiều may mắn!
 
Người-Chín-Chắn trước nhục nhằn: lệ mặn!
Quan tâm dân: xa mấy cũng thấy gần!
Lo nhà tan, Nước mất, những Quân Nhân*
Chúc trăm tuổi sống lâu giúp hậu duệ!
 
Quý Chiến Sĩ một thời vì Sông Núi
Dẹp giặc thù và bảo vệ mạng dân
Những bước chân luôn đối diện tử thần
Chúc sức khỏe dồi dào trong tài lộc!
 
Những bút pháp đã nhọc nhằn, đều đặn
Chia cùng dân nỗi oán hận ngoại nhân,
Bọn mỵ dân đã rước giặc rần rần
Chúc thuận lợi, cần gì luôn có đó!
 
Cả một Nước! Ôi dân mình khốn khó!
Chịu dày vò trong quốc nhục vòng vo
Không tự do, chẳng nghe đảng hẹn hò
Chúc nổi dậy mà bảo tồn quốc thể!
 
Bài học lớn đã ngàn năm nô lệ
Đảng diễn hề, dân không thể u mê
Chết gần kề đừng nghe đảng rủ rê
Ngủ tập thể lấy ai lo việc Nước?
🎯
Thưa Nghệ Sĩ thi, nhạc, họa… lần bước
Xin góp cùng điều tâm ước lớn lao:
Đảng ăn trên và ngồi trước đồng bào
Chúc bút pháp góp công đầu vạch tội!
 
Vô số tội đảng-đỏ-nòi-cùng-lối
Đầu đến đuôi; tiền, hậu bối buông xuôi
Xúm ngủ vùi, đối ngoại, nội đều hôi:
Chúc đoản thọ! Cho tự do mở lối!

Ý Nga, tháng 1.2020
*Quân nhân QL VNCH
 
 
 
 
NỤ HÔN LÌ XÌ

Gió thổi rối tóc em
Quyện vào: hương hoa đêm
Nụ hôn ngọt ngây ngất
Ôi chao là êm đềm!
 
Lời thì thầm tăng thêm
Yêu thương nặng nỗi niềm
Trái tim em ai chiếm
Mà tưng bừng rối rem?

Á Nghi, 28.1.2020
Mồng Năm Tết Canh Tý

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2020

Ngôi Nhà Hạnh Phúc 7/18/2015 Thơ Chương Hà

Picture

Anh không có ngôi nhà người mơ ước
Hai từng lầu to lớn ở khu sang
Những trang hoàng,diễm lệ, khoe khoang
Được ở đó, huênh hoang, kênh kệu lắm
Nhà của anh chỉ một nơi thầm lặng
Góc vườn quê, và tình rất quê mùa
Một nhúm dâm bụt, một gốc trúc thưa
Nhìn quanh quẩn, lạc đầy quê cũ
Trong ao nhỏ , sen hồng ươm nở
Bầy gà con bới rác bên sân
Võng ngoài hè vọng dãy mây gần
Đời tạm dung, nơi trú thân cũng tạm
Chén trà sành đun nước giếng thơm lắm
Bát cơm quèn, nêm nước mấm quê hương
Nếu thương anh , một cuộc sống đời thường
Túp lều nhỏ đâu thiếu gì hạnh phú
Hiên nhà, mai với lựu, đậm đà dân tộc
Ngoài vườn rau, có thỏ, có sóc
Con nai khờ tới uống nước ven hồ
Chim sơn ca hót mừng mỗi sớm mơ
Quốc thở than, ve rỉ rã vào hè
Gió thu về ru chuông gió ngân nga
Mùa đông tới , nhiều nhánh khô đốt sưởi
Có đáng gì rủi dông, lặn lội
Góc bàn nhỏ thơ rớt đầy bên gối
Cao sang gì mình cũng không thèm đổi
Ta thong dong, lòng thanh thản, bình yên
Nhà nhỏ lắm, chứa chỉ đủ đôi tim
Nhưng nồng ấm, khít khao, bền chắc
Chỉ có nhau tình to như trời đất
Quý báu hơn cả mọi thứ trên đời
Mái nhà nghèo, tình chất mãi không vơi
Nhà nhỏ lắm, nhưng lòng anh đủ lớn
Nuôi tình em chan chứa suốt đời anh.

Chương Hà.

Đuôi Mắt Nghìn Trùng 6/22/2015 - Thơ Như Thương

Picture

Đếm đi đếm lại bao lần 
Vẫn là ngần ấy những lần bên nhau 
Thời gian ừ nhỉ qua mau 
Sao là đuôi mắt thẳm sâu trong lòng 
Cạn cùng hay vẫn ngóng trông 
Nào ai biết được mênh mông cuộc tình 
Chỉ riêng mình biết tim mình 
Yêu hay chỉ nhớ dặm nghìn rất xa 
Gặp hay không gặp cũng là... 
Hồ Trường cạn chén, em tà áo vương 
Tóc tơ ngôi rẽ đoạn trường 
Tưởng chừng rồi sẽ chia nhường nguyệt trăng 
Biết đâu đêm chợt ăn năn 
Lỡ đem hết cả gối chăn trao tình 
Rối lòng mở lại trang kinh 
Có người lên núi trầm mình dưới trăng 
Thôi đời một cuộc trắc bằng 
Có gì đâu nhỉ cách ngăn nghìn trùng 

Như Thương.

Cõi Vô Biên 6/25/2015 - Thơ Phạm Thị Minh Hưng

    Picture
    
Bàng hoàng lạc lối thiên đàng
Tình ơi! Ấm áp nồng nàn hương đêm
Mơ màng một cõi vô biên
Đường tơ- mật ngọt kề bên môi trần...

Đêm trăng dịu ánh bâng khuâng
Từ bao hư ảnh giáp vòng dung nhan
Trăng vàng lộng lẫy tình nhân
Lụa là tình vẫn trong ngần sương đêm
   Dưới trăng bóng ngả êm đềm,
   Chút so đo lẫn ngại ngần, một khi
   Tình đời mấy bận suy vi
          Như con sóng nổi hoài nghi phận mình...

   Ước gì một kiếp tái sinh
          Đầu hôm tiếng khóc trở mình thênh thang 
   Tình lung linh ánh trăng ngàn
      Gom bao mộng mị phủ tàn tích em...
      Phạm Thị Minh Hưng.

Sao Anh Không Đến 7/19/2015 - Thơ Ái Hoa


Picture

Tiễn em đến tận phi trường
Mưa rơi não nuột suốt đường em đi
Mưa buồn vì nỗi biệt ly
Hay là mưa khóc cho tình chia xa
Chờ ai son phấn nhạt nhòa
Trông ai mắt bỗng dại khờ u mê
Mưa rơi sướt mướt não nề
Giọt hờn, giọt nhớ, giọt đầy vân vương
Phi cơ lảo đảo trên đường
Phi đạo hiu hắt đường còn luyến lưu
Mưa rơi lạnh buốt tim người
Từ đây cánh lẻ chim trời tha phương
Sao không đến hở anh thương
Hẳn là mưa gió cản đường anh đi
Lời từ biệt nỡ tiếc chi
Sao đành không đến tiễn đưa một lần
Chim sắt bay tuốt trên không
Đưa em đi đến nghìn trùng cách xa
Mắt em mưa ướt nhạt nhòa
Hồn em bỏ lại cho ai phụ phàng.

Ái Hoa
.

Đêm Giao Thừa Buồn 7/19/2015 Thơ Phương Lan


Có phải con về trong giấc mơ
Khiến mẹ mừng vui mắt lệ mờ
Nhưng đêm chưa tàn, mộng đã vỡ
Giật mình tỉnh giấc vẫn bơ vơ

Trong ký ức phai mờ
Hình ảnh lũ cháu thơ vẫn hiện
Lòng mẹ quặn đau khi nghĩ đến
Phút cuối cùng vĩnh biệt những người thân

Sao con không tới? dù chỉ một lần
Để mẹ đi khỏi bận tâm ray rứt
Tự lâu rồi mẹ vẫn hằng ao ước
Chiều cuối năm được về mái nhà xưa

Cùng con cháu, mẹ vui đón giao thừa
Một lần thôi cho thoả lòng mong nhớ
Bao năm qua mẹ vẫn ngồi tựa cửa
Chờ mong con, mẹ thầm đếm từng giờ

Tiếng bước chân cũng làm mẹ mừng rỡ
Rồi thất vọng, mẹ lại buồn ngẩn ngơ
Màn đêm buông càng tăng thêm nỗi nhớ
Hành lang vắng hắt hiu ánh đèn mờ

Chắc con quên những lời hẹn vu vơ?
Nhưng mẹ nhớ nằm lòng lời con hứa
Tự nhủ thầm cố chờ thêm chút nữa
Mẹ chờ hoài cho tới giờ phút cuối

Những cơn đau làm tim mẹ buốt nhói
Mẹ rùng mình nhắm mắt tay buông xuôi
Phút lâm chung không có lấy một người
Tiễn đưa mẹ đi về miền chín suối

Trút hơi tàn sau cơn dài hấp hối
Mẹ âm thầm ra đi trong đơn côi
Quanh mình mẹ vẫn chỉ là bóng tối
Ôi! con cháu mẹ giờ đâu cả rồi?

Phương Lan.