Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020

EM HÀ NỘI - Thơ Nguyễn Van Thắng

image.png

Em Hà Nội xa tôi từ dạo đó
Để Thu về héo úa chiều mưa rơi
Hương sữa thơm tìm đâu nét môi cười
Cho tim ngỡ giam hồn vào lãng mạn
 
Em Hà Nội cho tình tôi ngắn hạn
Cổ Ngư buồn kỷ niệm phút chia tay
Giã từ em nghe nhớ quá đêm ngày
Hồ Tây đó xa rồi em có nhớ
 
Em Hà Nội má hồng lên mắc cở
Vành nón nghiêng che kín suối tóc thề
Lời dịu dàng đưa vào nỗi đam mê
Tình Thu đến lá vàng rơi trước ngỏ
 
Em Hà Nội cho tôi chiều tưởng nhớ
Tình bay xa thương nhớ bỗng hao gầy
Nên Thu buồn vội khép kín tà mây
Sương phủ lấp bước chân nào năm cũ
 
Em Hà Nội anh mơ thành lãng tử
Để tim lòng vỗ giấc ngủ tương tư
Gió mùa Thu vương vấn thả lời ru
Cho tôi nhớ thương em chiều Hà Nội

Em Hà Nội xa rồi còn ngóng đợi
Hay quên rồi ngày tháng cũ chia xa
Để nụ hôn ngày ấy vội xóa nhòa
Trong ký ức tình ôm sầu lưu luyến
 
Nguyễn Vạn Thắng

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2020

NGỠ NGÀNG ĐÓN ĐÔNG - Thơ Chương Hà




Em thấy không trên cánh đồng hoang
Thu còn ngẩn ngơ chưa vội úa tàn
Lá vàng héo hon đọng long lanh sương lệ
Dẫu thế nào đông cũng vội sang.
Gió bấc từng cơn tê tái cõi lòng
Cơn mưa phùn lành lạnh thấu xương
Nỗi lạnh lẽo, cô đơn lập lại
Buốt giá tâm hồn, giá buốt đôi tim.
Biết tuyết băng thêm trắc trở nhau không?
Đường thành xa như ngăn cách ngàn trùng
Tuyết rời rã, lệ đoanh tròng ngao ngán
Đếm từng ngày đăng đẳng, ước đông tàn.
Mơ xuăn thắm gói niềm hy vọng
Lại gặp nhau, giữa cỏ nội hoa ngàn
Sé khóc mừng từng lần tái ngộ
Tha thiết chia nhau hương sắc trời xuân.


Chương Hà Mùa đông 2019

Thơ Ý NGA



NÀNG THƠ
 
Theo thơ vào mê lộ
Đêm, ngồ ngộ dại khờ
Ngày, đi rong trên phố
Thơ bất ngờ nhả tơ.
 
Bao ngôn từ bung mở
Thơ tức nước vỡ bờ
Bút ghi không kịp nhớ
Thơ mềm mại mộng mơ.
 
Thơ giúp vơi đau khổ,
Xoa xót xa dày vò,
Đem cung bậc hỷ nộ
Thơ nhốt sạch vào kho.
 
Mình thiết tha gắn bó,
Cùng bỡ ngỡ, bơ vơ,
Khi đầu này góc nọ,
Lúc ẩn ý thăm dò.
 
Mưa: rù rì nho nhỏ,
Nắng: dạo cảnh vòng vo
Xuân: tung tăng trong gió,
Hè: theo phượng, học trò.
 
Thơ không quên thịnh nộ
Trước tàn ác Cộng nô
Chúng mình cùng tuyên bố:
Phải bảo vệ màu cờ!
 
Và sẽ cùng đợi chờ
Ngày hồi hương Đất Tổ
May áo cưới cho thơ
Kết hôn cùng tình ái.
 
Ý Nga
31-8-1993.

 
 
 
 

Phổ nhạc: MAI ĐẰNG (Sent: Tue, Dec 31, 2013 6:10 pm)
Hòa âm: MAI TRUNG CHÍNH (Sent: Wed, Jun 4, 2014 9:05 am)
Trình bày:  Nhật Lâm (Solist Ca Đoàn Mẹ Phù Hộ)
Youtube: ĐẶNG HOÀNG SƠN
Kính mời Quý Vị bấm vào "link" tô vàng để thưởng thức nhạc;

PLAYLIST nhạc phổ thơ đấu tranh Ý Nga

Preview by Yahoo

Uống Rượu Đêm Mưa - Thơ KD



Đêm tháng hai, mưa nhạt nhòa ngoài cửa, 
Gió đầu mùa còn đậm rét cuối đông,
Mấy năm đi xa, mày có lạnh không?

Này rượu ấm – Chờ mày về cùng cạn.

Uống rượu đêm mưa lòng càng nhớ bạn.
Một lần đi, đi mãi chẳng tin về.
Bằng hữu còn đây, lòng dạ tái tê.
Bởi tiếng sáo lê thê từ sông Dịch.

Cao Tiệm Ly, tao phạt ngồi diện bích,
Tập cho rành bài tiếu ngạo đường xa.
Gã một đời, thổi mãi “khúc biệt ca”,
Nên sông Dịch sóng hờn ngàn năm trước.

Còn tụi mình đã một đời nguyện ước,
Thì sá gì chuyện da ngựa bọc thây.
Gã Kinh Kha còn năm bảy lần say,
Mình chỉ mới vài chai là chuyện nhỏ.

Uống đi mày – Đêm gần tàn rồi đó,
Rượu giao mùa, tao biết rót về đâu,
Tóc nhuộm thời gian, sương điểm mái đầu
Bình chưa cạn, nỗi sầu như sóng vỗ.

Rót về phương Nam, lòng càng đau khổ,
Đất của Tổ Tiên sao nỡ bán buôn.
Dân thiếu tự do, tủi nhục đau buồn
Sống u uất quay cuồng trong ác mộng.

Rót về phương Đông, gió gào, biển động.
Thương nửa triệu người đã chết trầm luân.
Biển lạnh lùng, tìm sao được mùa Xuân,
Để sưởi ấm những oan hồn, uổng tử.

Đã mấy mươi năm, mang hồn viễn xứ
Sống nửa đời người, lòng nhớ quê hương.
Mỗi năm đi qua, tóc đẫm màu sương
Xuân lại đến – Biết Xuân còn mấy độ?

Tao đang đợi một ngày về bến đỗ,
Như con tàu chờ hội ngộ sơn khê.
Cùng mày lang thang phố núi, làng quê,
Tìm trong gió chút đam mê ngày cũ.

Mày còn nhớ cô hàng hoa quyến rũ,
Môi hồng đào và suối tóc như mây.
Đêm trở về, lòng cứ tưởng mình say,
Rồi quên lãng theo tháng ngày chiến sự.

Lũ chúng ta, sống nửa đời biệt xứ,
Vui được sao mà nói chuyện lợi danh.
Mày nhìn đi, từng giọt rượu long lanh
Như oan nghiệt vây quanh ngày thua trận.

Thôi, uống đi – Mỗi người một duyên phận,
Việc trần gian hãy để lại cho đời.
Mày đã đi xa, cứ việc rong chơi,
Chờ bằng hữu bên kia trời cát bụi./-

Khuyết Danh

Nếu Có Yêu Tôi - Thơ Song Châu Diễm Ngọc Nhân

3623 1 NeuCoYeuToiSCDNN

Nếu có yêu tôi
Xin yêu như yêu những vầng mây
Đứng từ xa mà ngắm
Dưới ánh mặt trời
Mây sẽ muôn hình và sắc màu đẹp lắm
Nhưng đến gần thì áng mây tuyệt phẩm
Do hóa thân, nước thở mà thôi
Và người chẳng còn nhìn thấy được tôi
Thì nói chi giữ lại
Nếu có yêu tôi
Xin hãy yêu như yêu lá rừng hoa dại
Hoa lá xanh tươi dù mưa dầu nắng dãi
Nhưng nếu đưa tay mà hái
Lá hoa kia sẽ nhạt sắc, phai màu
Để cuối cùng, tàn tạ
Tình yêu nồng nàn biến thành băng gía
Và mất nhau, hoa cũng như người
Hoa dại, lá rừng chỉ đẹp ở rừng thôi
Sẽ kệch cỡm khi trong bình, trong lọ
Nếu có yêu tôi
Xin hãy yêu như yêu làn gió
Để gió reo vui trên khắp đỉnh trời
Dù gió đến thăm đem dịu mát cho người
Nhưng người không giữ được
Bởi gió có phận đời muôn phương xuôi ngược
Đời của người cần lạc nghiệp, an cư
3623 2 NeuCoYeuToiSCDNN
Nếu yêu tôi,
Xin yêu thật vô tư
Như yêu cảnh sông hồ trăng nước
Như thuở học trò yêu màu hoa phượng
Như thi nhân yêu từng nụ thơ ngà
Và xin người mở rộng lòng ra
Đừng yêu với lẽ thường tình cho đi, nhận lại
Bởi cánh gió, vầng mây, hoa rừng, cỏ dại
Là của đời, chẳng của riêng ai
Nếu yêu tôi,
Xin đau chung một nỗi u hoài
Quê ta đó, oan khiên còn chất ngất ...
Hờn chưa rửa Thì Tây Nguyên còn hận
Thì Hoàng Sa, Bản Giốc vẫn căm hờn
Có lẽ nào
Dân nước bấy tang thương
Mà ích kỷ, mình thờ ơ, ngoảnh mặt ..!
Xin hãy yêu quê bằng tre ngà, ngựa sắt
Bằng hịch, bằng thơ, bằng nhạc quân hành
Để khi nào tôi nhớ đến anh
Là nhớ đến người hùng trong quốc sử
Đừng mơ mộng chỉ yêu người thục nữ
Như đời thường trai gái yêu nhau
Vì một mai
3623 3 NeuCoYeuToiSCDNN
Lẽ biến thiên, đời còn lại gì đâu
Ngoài một dấu chân in trên sỏi đá
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

“Ngày Tàn Tầu Cộng” - Thơ Trần Quốc Bảo

 

NGÀY TÀN TẦU CỘNG! 
Thơ Trần Quốc Bảo
                -----o0o-----

Cộng-Tầu sắp sập tiệm rồi!
Xã Hội chủ nghĩa đến hồi tiêu vong
Suy sụp từ ngoài vào trong
Không bao lâu nữa là xong Cộng Tầu!

Tài nguyên cạn kiệt từ lâu,
Thị trường chứng khoán ngóc đầu chẳng lên!
Doanh nghiệp tháo chạy như điên
Làn sóng thất nghiệp vượt trên ngưỡng rồi!

Nợ nần cao đến ngập trời!
Tận cùng bóc lột lớp người công nông
Gây mầm oán hận chất chồng
Lại còn kẹt vụ Hồng Kông xuống đường

Tài ăn cắp là sở trường,
Bản quyền trí tuệ tìm phương trộm về
Gian thương, Chệt vốn lành nghề
Tràn hàng lậu, bán rẻ rề tứ phương.

Tham lam chiếm đoạt thị trường,
Lưu manh Chệt phóng con đường lụa tơ
Chủ trương bành trướng vô bờ
Biển Đông khoanh cái lưỡi bò ngang nhiên.

Ỷ mình lớn, Chệt lạm quyền,
Bắt nạt các Nước thuộc miền Á Châu
Hung hăng chửa được bao lâu
Thời tai họa đổ xuống đầu anh Ba!

Chính vì ăn cắp Corona,
Tập nay chới với: “Chết cha ngộ dồi !!!”
Ba-Tầu sập tiệm tới nơi
Xã Hội Chủ Nghĩa đến hồi tiêu ma!

Chuyện đại dịch Corona,
Có gì bí ẩn (?) anh Ba dấu hoài?
“Tích ác phùng ác”! .... chẳng sai (*)
Thiên cơ báo trước, tới ngày cáo chung!

Dân lành chết rụng như sung!
Hiện tình Vũ Hán vô cùng sầu bi!
Thế giới xúm vào cứu nguy,
Còn Chệt bưng bít... lo đi thiêu người!

Lòng dân oán hận thấu Trời!
Ngày tàn Tầu Cộng tới rồi, không xa!
- Chán thay...  lũ Vẹm nước ta!
Vẫn hèn, vẫn sợ bóng ma Cộng Tầu!

           Trần Quốc Bảo
                 Richmond, Virginia
         Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
            quocbao_30@yahoo.com

(*)  Tích thiện phùng thiện, Tích ác phùng ác  積善逢善 , 積惡逢惡

    Làm thiện gặp thiện, làm ác gặp ác. (Phuơng ngôn của Trung Hoa)

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2020

TÌNH QUÊ - Thơ Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Trúc xanh em thắt lưng xanh
Gặp anh ngoài ngõ và anh trầm trồ
Người đâu dễ mến thế cơ
Chao ơi, một dáng tiểu thơ dịu dàng
Mùa xuân năm ấy hoa vàng
Em xem hát ở đình làng, gặp anh
Anh mời em miếng trầu xanh
Em không dám nhận nên thành chưa quen
Đường về em nói với em
Mãi sang năm mới được xem hát đình !
Hè về sen nở càng xinh
Em ra hồ biếc một mình hái sen
Khăn hồng, yếm thắm, đường quen
Gặp em, anh chẳng mời em trầu tình
Nhưng anh hỏi chứ cô mình
Mẹ cha đã hẹn duyên lành đâu chưa ?
Thẹn thùng em chẳng dám thưa
Nhưng lòng muốn nói rằng chưa chốn nào
(Ý còn chờ bậc anh hào
Bõ công chuốt liễu trau đào điểm trang!)
Em về, đêm ấy trăng vàng
Ngồi bên hiên vắng mơ màng nhớ ai
Mùa Thu biếc đỉnh non đoài
Thắt lưng hồ thủy, áo dài nâu non
Mặn mà yếm thắm lòng son
Ðoan trang xách chiếc giỏ tròn hái dâu
Vườn dâu ở ngõ Thượng Cầu
Gặp anh xóm Hạ, ướm câu ân tình
Ơi cô mình, hỡi cô mình
Thuê anh kéo kén dệt xinh lụa ngà
Chăm lo bác mẹ tuổi già
Nuôi con, việc nước, việc nhà, làm chung
Em nghe, thẹn đỏ má hồng
Quay đi hờn dỗi nhưng lòng đơm hoa

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2020

BA CHỤC MÙA XUÂN - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An




Lại một mùa xuân đến nữa rồi
Bên hiên cây lá trổ xanh tươi
Nghe mềm nhung nhớ trời quê mẹ
Ba chục xuân trôi giạt xứ người

Chẳng thấy hoa mai, chẳng thấy đào
Đâu câu đối đỏ, gốc Nêu cao
Để treo câu đố vui theo pháo
Mừng đón giao thừa chúc tết nhau

Chỉ một mùa xuân lạ đất trời
Đã nghe tan tác giọt sầu rơi
Tưởng như biển cả khô dòng nước
Và lối về xưa … dở khóc cười

Ba chục giao thừa chẳng khói hương
Tấc lòng câm lặng với đau thương
Quê cha đất mẹ không cư ngụ
Làm kiếp phong trần sống tựa nương

Chẳng biết bao giờ trọn ước mơ
Hoa lòng nở rộ những dòng thơ
Cho cha cho mẹ không buồn tủi
Được nén hương thơm phủ nấm mồ

Nghĩ đến mà đau dân tộc tôi
Điêu linh tang tóc lệ đầy vơi
Ai đem xương trắng phơi thành núi
Máu đỏ thành sông … hận ngút trời

Lưu xứ lòng đau nhớ cố hương
Mỗi mùa xuân thức trắng canh trường
Kể sao cho xiết thân tầm gửi
Đất khách trời quê mãi vấn vương !

nguyễn phan ngọc an - California
www.trangthongocan.blogspot.com

CHIẾC NÓN SÂN TRƯỜNG - Thơ Dư Thị Diễm Buồn



“...Sợi tóc mảnh mai kẹt trong vành nón
Em mượn gỡ giùm, tui gỡ không ra!
Hương bồ kết vân vê theo gió thoảng
Mấy chục năm rồi, ôi mãi thiết tha...
                                 
Cảm ơn chiếc nón dễ thương
Để quên đám cỏ sân trường năm nao
Bỗng dưng trời đổ mưa ào
Cho tôi giữ nón, hôm nào em quên

Ơi, Ba Mươi tháng Tư Đen!
Cố hương trầm thống, bon chen xứ người
Xác xao vận nước nổi trôi 
Mỗi khi thấy nón bùi ngùi xót xa

Bao năm, trở lại quê nhà
Ghé thăm trường cũ nay đà đổi thay
Sân trường thiếu vắng bóng ai
Cây xanh lá thắm nhạt phai héo tàn

Heo may gió chuyển thu sang
Lối xưa lác đác lá vàng rụng rơi…
Thuở nào vang tiếng nói cười
Giờ đây nhớ nón, nhớ người để quên!

Phan Thanh Giản đã thay tên
Thầy xưa, bạn cũ… thác ghềnh nơi đâu?
Sông dài, biển rộng, tình sâu…
Bâng khuâng niềm nhớ thêm sầu nỗi thương

Dừng chân quán cóc bên đường
Kìa ai quên nón sân trường ngày xưa!
Em ơi nói mấy cho vừa…
Cảm ơn chiếc nón đã đưa tôi về...

DƯ THỊ DIỄM BUỒN