Thứ Ba, 31 tháng 3, 2020

XIN ĐỪNG GÁC BÚT - Thơ Mai Đằng



Pocahontas John Smith GIF


Càng già càng mất những niềm vui
Cảnh vật xung quanh chắc ngậm ngùi
Chữ nghĩa văn chương còn nhớ mãi 
Thơ Đường thơ mới vẫn không nguôi   
Thầy trò tác họa vần thơ ngược 
Bạn hữu tương trao áng phú xuôi
Cố tạo hồn nhiên quên trống vắng
Xin đừng gác bút mất niềm vui !

M.Đ Emoji

Cảm Tưởng Lạ Đầu Năm - Thơ Thy An (DS Lâm Viên)


tôi ngồi yên nhìn ra khu vườn
cảm tưởng như nhìn một khoảng trống
thỉnh thoảng có vài bông hoa
và vài đóm lửa không biết ai thắp lên
không đủ soi những góc tối tâm hồn trông đợi
khung trời bao dung vẽ lên những đôi mắt
và những nụ cười ẩn trong mây
lời nói trở nên vô thanh
những trăn trở hòa tan vào vô cảm
có nên bi quan trước cảnh đời khốn khó
con rùa đội tượng đá
tráng sĩ cầm gươm thiêng
lắc đầu không muốn tin tất cả đã là phế tích

cười hả hê rượu hồng đào tung tóe
uống thấu tâm can những đêm trăng úa
cần chi đám chữ nghĩa dư thừa
tia lửa nhỏ ký ức đủ làm nức nở
ta cần thứ ánh sáng đó để nhắc mình còn hiện hữu
những bóng hình ẩn hiện bay lên cao
thời khắc giao mùa đất trời chuyển động
bài học khải huyền của những thiên thần nằm im
mỉm cười với những mâu thuẫn tan vào bài thơ tình nghĩa
và câu sám hối chưa kịp thốt ra

vẫn đi trên những con đường sáng, tối
bao nhiêu giả thuyết và nghi ngờ
chất đầy một đống cao như núi
người cứ bảo ta : rượu uống mềm môi
ta nào biết gì đâu, chưa uống đã say
thôi thì cứ tiếp tục rong chơi chờ đêm tàn
đốt một nén nhang lạy bốn phương
liêu xiêu vài câu thơ lang bạt
gửi về xa xôi như gửi cho mây 

thy an
đầu xuân 2020

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2020

Thơ & Thơ phổ nhạc của Ý NGA



NẰM VÙNG, NẰM VŨNG:
THẤY VUNG!
 
Nhà ngày nào cũng quét
Rác vẫn dư như thường!
Bụi ẩn từng góc kẹt
Dưới bàn, ghế, tủ, giường…
 
Người ngày nào cũng học
Chưa hiểu hết tứ phương!
Đáy giếng nằm: nhái, cóc*
Biết gì ghế học đường?
 
Cộng Đồng vào quậy phá
Tưởng hồ, đầm, kênh, mương?
Giờ này còn thiên tả
Hơn gì ếch, ểnh ương?
 
Ý Nga, 29.3.2020
*Ếch, nhái, cóc, ểnh ương: những kẻ thiên Cộng luôn lý luận một cách mù quáng dù đã thấy nhân loại bị bách hại bởi chủ nghĩa cộng sản và bọn thiên tả ra sao.
 
        


 
AI BẢO CÁN NGỐ?
 
Ở đâu có “cán bộ”
Thu vào nhiều hơn chi
Tiền vào túi không “ngố”
“Cán” giàu, khó ai bì!
 
Chia chác lắm mối lợi
“Bộ” nào, “Cục” nấy to
“Bộ” biển này, núi nọ
Bảo sao dân gầy gò!
 
Quyền lực tạo vây cánh
“Cục” nào “Cục” nấy no
Ngồi ngắm trăng, hưởng gió
“Ghế” sơn đỏ bày trò!
 
Bọn Việt gian ngồi đó
Khoe của chìm thơm tho
Đã có dân nuôi nó
Chui chi nữa “hố bò”!
 
Ý Nga, 29.3.2020
*Hố bò: những mật khu hố bò & địa đạo mà VC từng ẩn núp để trốn chui nhủi tìm cách cưỡng chiếm miền Nam.
 
 
Ý Nga kính chuyển và cám ơn:

VIỆT GÌ
KẾT BẠN VIỆT GIAN?
 
Ngày xưa mi thiếu tự do
Nên mi suy nghĩ, thăm dò, ước mơ.
Tự do dư dả bây giờ
Thiếu tâm suy nghĩ: trơ trơ trùm mền
Mặc dân xiềng xích khóc rên
Vô tâm cứ ngủ lăn kềnh, lo chi!
Việt gian kết bạn Việt gì?
Ăn chơi, hưởng thụ ai bì bằng ngông!
Gông cùm: mơ thoát đỏ hồng
Tự do: lại tự nhốt Lồng-Đỏ-Tươi
Mặc dân khóc lóc, mi cười
Dollars đầy túi, ngủ vùi, no say.
 
Ý Nga, 29.3.2020

MẬU THÂN, ANH NHỚ GÌ KHÔNG?
Xem PPS: Lỗ Trí Thâm

MỞ MÀY, MỠ MẶT
 
MƯA ĐÊM VÀ 1 DẤU HỎI
 
NẾU “LẠNH” QUÊ NHÀ ANH CÓ CHIA?
THÁNG TƯ CÒN BUỒN!
 
THÁNG TƯ NÀY LẬT TRANG SỬ SANG CHƯƠNG!
 
THÁNG TƯ TƯỞNG NIỆM
 
THÊM 1 NỐT NHẠC (ONE MORE MUSICAL NOTE)
www.lmstflorida.com/?1018 (.mid + .gif + .pdf)                       
 
“THƠ“
 
THỦ PHẠM
 
THUYỀN NHÂN LẠI NHỚ THUYỀN NHÂN
 
THƯƠNG CA
http://www.youtube.com/watch?v=9JCZ_XcJc_s
http://my.opera.com/aihuuninhthuan2/blog/2011/08/09/video-thuong-ca
 
THƯƠNG THỜI QUÁ THƯƠNG!
http://www.danchuca.org/DanChuCaPhoTho.shtml
 
TRẬN TÀN TA VẪN CHƯA THUA
 
TƯ TƯỞNG 
Video: NDT
 
ƯỚC NGUYỆN
 
VÌ TỒ QUỐC 
 
VIỆT NAM ƠI! VIỆT NAM!
 
VÔ SẢN
 
XÉ LỤA

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2020

BẾ QUAN TỌA THIỀN - Thơ Trần Quốc Bảo

Inline image


Bế quan gần một tháng rồi!
Tọa thiền suy ngẫm sự đời huyền vi
Bao nhiêu người đã ra đi
Như cơn ác mộng, bởi Virus-Tàu

Lợi danh, quyền quí, sang giầu...
Chỉ trong chớp mắt, trôi vào hư vô
Cái còn, cái mất... mơ hồ
Ở đây cõi tạm, bên bờ tử sinh.

Con người nhờ trí thông mình
Cậy mình Chúa Tể hành tinh địa cầu
Kiêu căng...  nào có ngờ đâu!
Gặp con trùng nhỏ, ngõ hầu điêu linh!

Giống như “ác quỉ” vô hình!
Nó làm đảo lộn, rung rinh toàn cầu!
Đoàn quân dịch tiến tới đâu
Chúng sinh chết chóc thảm sầu, thê lương!

Rượt con người, đến cùng đường!
Nhà nhà đóng cửa, phố phường vắng tanh
Tọa thiền, trụ với tâm thành
Nhận chân hư ảo, mong manh phận người

Trí khôn dẫu đến tuyệt vời
Nhưng quyền sinh tử, phép Trời huyền vi
Dâng lời cầu Đấng Từ Bi
Xin ban bửu bối, diệt Virus-Tầu!

Tạ ơn Thượng Đế nhiệm mầu
Xót thương nhân loại dâng lời cầu xin
Bịnh tà, nhờ có thuốc tiên,
Một phen cải tử hoàn sinh, nhớ đời !!!
         Trần Quốc Bảo
            Richmond, Virginia
        Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
       quocbao_30@yahoo.com

Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2020

Thơ Minh Phượng

Inline image




Giờ còn chăng....

tĩnh tâm nhìn lại quanh mình
nghe loang xoang tiếng u minh quay vòng
trong đời vốn có rồi không
giờ còn chăng...chỉ chút lòng thênh thang
mây trong bóng nước bay ngang
thực hư, nhanh chậm, hợp tan, vuông tròn ...
trời, trăng, mưa nắng, nước non 
cho thêm rõ bóng... cỏn con vô thuờng
nhủ lòng buông, chẳng vấn vương!
lại trong khoảnh khắc, chân đi không đành....
kiếp người ôi quá mong manh
chỉ xin giữ chút biếc xanh chân tình...

Minh Phượng

Hệ lụy ...

Người không ra đường
Vịt hết được “lương”
Theo nhau, ơi ới
Kiếm chút tình thương....

MP

Còn đó quanh đây...
Chút nắng trong ngày
Gửi niềm thương đến

Cả gió cùng mây....
Cầu chúc chúng sanh
Thảy được an lành
Covid thôi phá

Kiếp người mong manh....

MP

 Xin Hãy Thương....

Nguyện cầu cho thế giới an lành
Cho những thâm tình mãi biếc xanh
Cho bớt tham lam cùng nghiệp chướng
Tình người viên miễn giữa loanh quanh...

“Cô Vít” hung hăng khiến ở nhà...
Mong lòng nhân vẫn tỏa  lan xa
Con người.... ai cũng như ta vậy
Xin hãy thương...trong cõi ta bà....

Mình Phượng

Sợi tóc già nhẹ rơi - Thơ Lê Tuấn



Trắng rơi một sợi tóc già
Bỗng đâu buồn đến lệ nhòa ướt tay
Rượu vơi lại muốn rót đầy
Cõi lòng vương vấn mây bay cuối trời.

Ngoài sân cánh bướm lả lơi
Một vườn hoa nở giữa trời mây xanh
Nhìn con chim sẻ chuyển cành
Nhớ em thuở trước yếm xanh áo hồng.

Chuyện xưa tình cũ nao lòng
Em từ tóc biếc đợi mong ngày về
Nào ngờ tâm sự não nề
Chiều tà nhuộm tím buồn tê tái hồn.

Bóng chim nào đậu bên cồn
Tiếng kêu não nuột cho buồn bơ vơ
Bến sông cò trắng nhởn nhơ
Buồn nào vương vấn, lông tơ trắng đầu.

Lê Tuấn
“nhìn sợi tóc trắng rơi chợt thấy buồn”

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2020

EM BÉ VIỆT NAM - Thơ Dư Thị Diễm Buồn




“Em Bé Thụy Điển” của “Trần Quốc Bảo”.
Chân thành cảm ơn tác giả đã gợi nhớ tôi về:
“Em Bé Việt Nam”. DTDB

Đọc thơ anh ngậm ngùi tôi chợt khóc!
Em bé Thụy Điển khác với xứ mình
Buồn mênh mông trước nắng đẹp bình minh...
Chỉ phút chốc trở về bao hồi ức...

Chuyện xảy ra mãi còn trong tiềm thức
Tháng ngày nào... sau Ba Mươi tháng Tư
Trại bịnh ít giường, chứa mấy chục người
Có thiếu phụ trẻ ngoài ba mươi tuổi

Ho khún khắn... họ ít cười, biếng nói
Đi vệ sinh, ngồi, đứng, lúc giờ ăn...
Thiếu thuốc, ốm đói... đau bệnh nhọc nhằn
Có khi đỡ, lúc trở cơn nguy ngập...

Trong tĩnh lặng... vẳng bài “Rừng Lá Thấp”
Ai lén nghe nhạc “ngụy” giữa đêm trường?
Chạnh lòng tôi, ôi héo hắt nhớ thương...
Thời miền Nam trong thanh bình thạnh trị!

Qua thăm bệnh mọi người đang an nghỉ
Chợt nghẹn ngào chị nắm lấy tay tôi:
“...Cô ơi, xin cô cứu giúp mảnh đời...
Bé trai bốn tuổi, gái vừa lên sáu...”

Tôi nghẹn lời! Giọng thều thào chị bảo:
“...Cha bị đày cải tạo, mẹ bịnh lao!
Không nội, ngoại, thân thuộc... bên nào
Mẹ con sống nhờ hảo tâm chòm xóm...

Giặc tràn vào dân khó khăn khốn đốn
Dẫu tốt lòng... ai đâu giúp lâu dài...
Niềm hy vọng, sẽ hết bịnh ngày mai...
Về chờ chồng, nuôi con còn quá nhỏ...”

Sau nghỉ trực, tôi qua thăm trại đó
Bệnh nhân đâu, giường phủ trắng tấm “gra”
Mưa ngoài hiên rỉ rả! Chuyện đêm qua...
Chị đã ra đi... khi trời chưa sáng!

Tâm tư xác xao, lòng tôi bấn loạn
Thương trẻ thơ trong bể ải trầm luân
Có phải chăng kiếp số của thế nhân...
Cha tù đày, con thơ vừa mất mẹ!

Lối nghĩa địa theo sau hai đứa bé!
Mưa sùi sụt, mưa tí tách triền miên
Chị cõng em đi bên xác mẹ hiền
Phủ vải mũ... lòi hai bàn chân xám!

Ôi thương đau dưới bầu trời ảm đạm
Mưa rạt rào trong sấm chớp gió giông
Kẻ từ tâm góp được mười mấy đồng
Nhét túi trẻ, đỡ lòng đôi ba bữa...

Sống tự do an bình trên đất hứa
Tôi nhớ hoài về những chuyện đã qua
Nhớ hai đứa trẻ mẹ chết, vắng cha...
Sau lũ ác Cộng tràn vào cưỡng chiếm

Dân miền Nam có tấm lòng lương thiện
Chủ thuyền chài, cho hai bé vượt biên...
Bến tự do, Cao Ủy cứu giúp liền...
Chỉ mấy tuần, cả hai vào nước Mỹ

Duyên tình cờ gặp em hôm gây qũy
Tặng thương binh khốn khó kẹt quê nhà
Thân thiện, siêng năng... chẳng chút nại hà
Em nói tiếng Mỹ, rành hơn tiếng Việt

Khi nhắc đến bé trai em tha thiết:
“...Em cháu lớn khôn, đang ở quê hương...
Theo tiếng gọi núi sông đã lên đường...”
Em Bé Việt Nam trở về phục Quốc!

Chí khí em... khiến toàn dân thán phục
Niềm vui chung mừng lớp trẻ hôm nay
Dưới Quốc Kỳ vàng ngạo nghễ tung bay
Gương cha ông... quyết lòng nuôi chí lớn

DƯ THỊ DIỄN BUỒN

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2020

BI HÙNG CA YÊN BÁI - Thơ Lâm Hoài Vũ


Image result for hình ông Nguyễn Thái Học

_Kính dâng hương linh các vị liệt sĩ đã vị quốc vong thân
trong cuộc khởi nghĩa Yên Bái ngày 17/6/1930 và liệt nữ
Nguyễn Thị Giang .
 
Sương màn đêm giăng mờ trên khắp lối
Gió từng cơn lồng lộng thổi tung trời
Bánh xe lửa lắc lư rít từng hồi
Người nữ kiệt thấy lòng se thắt lại.
 
Cùng một chuyến hành trình về Yên Bái.
Không được nhìn, không được nói một câu
Nỗi yêu thương niềm đau xót dâng trào
Bao căm hận dập dồn trong tâm trí.
 
Vài tiếng nữa sẽ mất người tri kỷ.
Nguyễn Thị Giang lảo đảo bước xuống ga
Trống tàn canh báo hiệu hết canh ba
Cô lặng lẽ đến pháp trường hành quyết.
 
Lòng thầm nhủ bom này cho chúng biết
Phá pháp trường giải thoát đấng hùng anh
Khi tới nơi bọn mật thám bủa giăng
Trăm tay súng lưỡi lê không kẽ hở .
 
Làm sao đây? Tim gan như đốt lửa
Đã đến giờ máu chảy thịt xương tan
Bọn thực dân dạ lang sói hung tàn
Dẫn người một đưa lên đài máy chém.
 
Việt Nam muôn năm! Tiếng hô hùng tráng!
Một đầu rơi cho cách mạng nở hoa.
Việt Nam muôn năm! Vang khắp sơn hà!
Nguyễn Thái Học giơ tay chào vĩnh biệt.
 
Đôi mắt sáng nhìn đồng bào tha thiết
Dáng uy nghi trầm tĩnh đến đài cao
Việt Nam muôn năm! Tuôn chảy máu đào
Làm rung chuyển cả giang sơn nước Việt.
 
Mắt đẫm lệ nhìn mười ba anh kiệt
Hiến thân mình cho Tổ Quốc hồi sinh
Chí hùng anh nhưng mưu sự không thành
Phải thất thế sa cơ vào tay giặc.
 
Nguyễn Thị Giang mặt không hề đổi sắc
Nén căm hờn không để lộ ai hay
Nhìn người yêu tan nát dưới cỏ cây
Như dao cắt vào tim người liệt nữ.
 
Cô gắng gượng trở về nơi trú ngụ
Viết lá thư tuyệt mệnh gởi song thân
Lá thứ hai, lời tâm huyết ân cần
Dặn đồng chí những người còn ở lại:
 
Hãy đánh đổ bọn cầm quyền lang sói
Cứu lấy đồng bào thoát kiếp khổ đau
Hoàn cảnh éo le tan vỡ tình đầu
Mượn phát súng chết vinh hơn sống nhục.
 
Lửa Yên Bái ngàn Thu còn sáng rực
Là đuốc thiêng muôn sắc toả hào quang.
Những người sau nuôi chí lớn hiên ngang
Viết chính sử hào hùng dân tộc Việt.
 
Lâm Hoài Vũ
(Trích thi tập: Lưu Vong Trường Khúc)