Thứ Tư, 29 tháng 4, 2020

NGẬM NGÙI - Thơ HUY VĂN



Kỷ niệm tưởng chỉ thoáng trong giấc ngủ
chợt bùng lên theo ký ức tràn về
Nợ máu xương từ bao năm tích tụ
Tiếc thương nào vời vợi bóng sơn khê?!

Đất thuộc về người, đời qua trang mới
Phận lưu vong, thân khắc khoải ...truân chuyên
Chưa kịp quen với ta bà thế giới
đã buồn thêm thời cuộc lắm đảo điên!

Từng đêm trắng canh trường ngồi bó gối
Ngẫm lại mình trầy trật dấu rêu phong
Thầm thì những ưu tư cùng bóng tối
cho vơi đi tâm sự tận đáy lòng!

45 năm! Hơn nửa đời vay, trả
Bên đài gương cứ trăn trở nỗi niềm
Tự nhủ lòng cố quên đời nghiệt ngã
mà nhớ sao những dằn vặt, oan khiên!

Thắp hương muộn hong một thời quá khứ
Thuở chinh y vương bụi, khói sa trường
Đường thiên lý đã mòn chân lữ thứ
vẫn chưa tìm thấy được lối hồi hương!

Mùa tưởng niệm lại mang về nỗi nhớ
Dõi đường mây trong bãng lãng buồn, vui
45 năm! Đã muôn trùng cách trở!
Quê hương ơi! Sao quá đỗi ngậm ngùi?!

HUY VĂN

Thế hệ mai sau…- Thơ Vũ Thị Minh Phượng


Hăm chín tháng tư lại đến rồi
mây ngoài kia xám lịm hồn tôi
năm xưa nuốt nghẹn lời ly biệt
khúc quạnh tâm hồn, nhớ mãi thôi

năm ấy, tóc tang vạn tủi sầu
sinh ly tử biệt triệu người đau
con tàu lây lất trong cơn lốc…
để lại muôn đời vết thẹo sâu….

Tưởng niệm…miên man giấc mộng xưa
bốn lăm năm đã thấy gì chưa?
nghẹn ngào nhỏ lệ trong câm lặng
gửi nén huơng lòng trong nắng trưa

Không định ra đi, …. lại bỏ nhà!
từng thề: “cương quyết sẽ không xa
quê cha đất tổ luôn gìn giữ!”
giờ chỉ làm thinh ngẫm chuyện qua …

Còn lại gì đây giữa có không ?
ngày đi năm ấy tái tê lòng
ấp ôm trong mộng bao hy vọng
rồi cũng bay theo thoáng bụi hồng ….

Và nhớ câu ca đã thuộc lòng ….
đậm tình yêu nước chở đầy sông
đất đai còn đó …bao năm nhỉ ?
giữ vững bao đời… nay diệt vong ?

Phải đổ đi bao nhiêu máu xương ?
để cho người cảm nhận tình thương ?
chỉ còn biết gửi, gieo tin tưởng
Thế hệ mai sau lại lên đường ….

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

Những Con Đường Ta Đi Qua - Thơ Thy An (DSLV)


những con đường ta đi qua
không còn rợp bóng
mà chỉ là hàng cây trụi lá
tiếng nói của buổi chiều thật nhẹ
như tiếng mẹ trong lòng
nghe sao thiết tha

những con đường ta đi qua
mặt trời thật sáng
thành phố bao thập kỷ nhưng vẫn lạ
tiếng của chim trên cỏ hoa
như giọng cha thật buồn
theo gió miền xa

những con đường ta đi qua
có ngọn cờ treo rũ
đoàn người lầm lũi đi trong tối
bước chân trên đá
bóng ma không hình dạng
ngậm ngùi kỷ niệm xa

những con đường ta đi qua
bạn bè cúi mặt - một bàn tay vẫy
ai còn ai mất
hoa lá một thời bật khóc
nhớ quê hương nghèo rất xa

những con đường ta đi qua
tắt nghẹn trong lòng
như tiếng gọi của mẹ cha
tiền nhân ghi trên đá
một mảng trời quên lãng
ánh mắt buồn sao thiết tha…

thy an 
tháng 04 nhớ 1975

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2020

NÚI SÔNG TRỖI DẬY - Thơ Như Thương

Inline image 1


1.
Hỡi hồn thiêng, xin núi sông trỗi dậy
Bằng trái tim của giòng giống Tiên Rồng
Ta sẽ về... để Đất Trời sẽ thấy
Cờ vàng xưa: Nghiêm! Chào! Lặng thinh không
2.
Ta chào kính vạn Anh Linh Tử Sĩ
Đã một thời áo trận bết đất bùn
Đã anh dũng, súng vọng canh: Hào khí
Giữ quê hương: Vạn tấc đất nghìn trùng
3.
Ta cúi xuống hôn vành tang cô phụ
Tạ ơn người bao ngày tháng sắt son
Đợi chồng về bằng những đêm mất ngủ
Ru con ngoan: Em giọt lệ lăn tròn
4.
Ta quỳ gối bên đôi chân đã mất
Người thương binh của Việt Nam Cộng Hòa
Áo Kaki, chiến hào ngày xung trận
Lỗ châu mai...Tưởng chừng như hôm qua!
5.
Ta ôm con - Con "Nghĩa Tử Quốc Gia"
Cám ơn con đã chịu nhiều thua thiệt
Thiếu tình Cha. Mẹ kể chuyện lính xa
Đêm sương phụ..."Mai Cha về", mắt biếc
6.
Ta sẽ về...nghe sớm mai chim hót
Thay vì nghe đạn pháo kích kinh hoàng
Sẽ không biết vạn lính canh, đồn bót
Không bao giờ thấy nhà cửa tan hoang
7.
Ta sẽ về...tìm lại dòng sông cũ
Dẫu cạn dòng vẫn đầy ắp yêu thương
Khói đốt đồng và những ngày chạy lũ
Lúa trổ đồng ngậm giọt sữa quê hương
8.
Ta sẽ về như thuyền trên biển mặn
Như ngày xưa đào thoát chốn ngục tù
Để khấn thầm với nỗi lòng trĩu nặng
Những thuyền nhân chìm xuống cõi thiên thu
9.
Ta sẽ về... ghé rừng xưa sót lại
Làm tiều phu đi mót củi cho em
Lửa bùng lên ấm lòng đêm lửa trại
Em vui chơi cùng bè bạn trong đêm
10.
Ta sẽ về, ôm cây đàn gãy khúc
Yêu bé thơ bên tiếng Việt ê a …
Bé có biết: Sắc, hỏi, ngã tình cờ
Thành dòng nhạc để bé hát La... La...
11.
Ta sẽ về và mơ thành họa sĩ
Vẽ quê hương bao sông núi nghìn trùng
Vẽ ranh giới của nước non hùng vĩ
Ngăn Bắc phương, lũ giặc ấy: Hãi hùng!
12.
Ta không mơ...Đất nước mình đã khổ!
Bao trầm luân nỗi thống khổ tận cùng
Những Tháng Tư, những đạn bom đã nổ
Ai là người xóa lấp nỗi đau chung?

Như Thương
(Viết cho Tháng Tư Quốc Hận 2020)

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2020

Mưa Và Sài Gòn - Thơ Hoàng Định Nam



Phải không em?

Trời đang mưa trên thành phố đó
Thành phố mà anh đã lớn lên
qua từng mùa phượng đỏ
Từng phố hè khao khát bước chân rong
Những tình thơ như cánh phượng ép bên lòng
Không gói kín những u tình niên thiếu
Thành phố, anh đã từng thở hơi bằng hữu
Để bay cùng trên đôi cánh viễn mơ
Thưở lòng trai chưa ngại vạn bến bờ
Muốn hạnh phúc chia đều cho muôn kẻ
Thành phố mà
những cơn mưa đầu mùa sớm trễ
cũng ru ta bằng tiết tấu vỗ về
cũng làm xanh những chồi lộc đam mê
cũng gột rửa lòng anh trang giấy mới
Thành phố ấy từng phen neo bến đợi
Những người đi theo tiếng gọi non sông
Nhưng người đi, đi mãi không cùng
Bao thế hệ đã đi vào lửa đạn
bọn anh cũng đã đi "vào nơi gió cát"
Một mùa mưa phong kín cổng học đường
Sài Gòn bấy giờ, có vạn luyến thương
Cũng "trả lại em yêu" con đường phượng vĩ
Chiều Trung Tâm 3 chưa là chiều thiên lý
Sao mưa giăng nghiêng hàng bả đậu ưu phiền
Các khóa quân trường ngăn tách nhau riêng
Cũng cố níu về phép chung chiều thứ bảy
Bởi ta phải vui, vì vui ta không còn mãi
Sông chia ly, nghe đâu đó chực chờ
Những ngả đường đẵ xếp lại cánh viễn mơ
Cơn chinh chiến gọi tên mình đi tiếp nối
và chiến chinh có mấy ai trở lại
Thì hẹn chi một buổi tương phùng
Lỡ mai một mình bạn về giữa phố xá đông
Xin uống hộ ly cà phê quán cũ
Hãy đi lại những con đường Phú Lâm, Tân Phú
Cầu Bình Tiên, Bến Bãi Sậy, Văn Thân...
Những con đường nay đã không còn gần
Như vệt nắng xuyên qua màn ký ức
Khi đang nghĩ tới một thằng
đang xuôi quân Thuờng Đức
Hay một thằng nắng gió Pleiku
Là lúc ta đang nằm dưới poncho,
mưa phủ mịt mù
Quân trấn thủ lạnh lưng phòng tuyến trống
Mưa Thất Sơn không cuồng phong vũ lộng
Mưa chỉ buồn như nhạc réo cô đơn
Buồn như "buồn tàn thu" nếu tôi biết sớm hơn
Có đổi được điều chi trong trường ca định mệnh?
Nhưng mưa, em ơi, không ai chờ vẫn đến
Mưa tháng tư, cơn cuồng lũ qua đời
Anh trở về, bóng đổ tàn hơi
Chân lạc lỏng giữa phố phường thay chủ mới
Những cơn mưa u trầm không dứt vội
Mưa thét gào trên thành phố bị xóa tên
Mưa âm vang như hành khúc cung đền
Đồ Bàn cũ dậy niềm đau Chiêm quốc
Thành phố mà khi đã mất
Anh hiểu ra là xương máu của chính mình
Là cổ bàn của bao kẻ cầu vinh
Là nỗi nhục của người dân vong quốc
Mùa mưa tha hương
chẳng giống như mưa phùn gió bấc
Vẫn đau tê như ngày rét, đói trong tù
Vẫn cào châm như ngàn mũi kim khâu
Trên da thịt hôm nay còn nguyên vết dấu
Quên sao được, Kà Tum, Bình Long, Suối Máu...
Những đê hèn Bù Gia Mập, Long Giao...
Những thú bầy nanh vuốt giống như nhau
Dù An Điềm, Z30 hay Vĩnh Phú...
Mưa gợi mãi những niềm đau chưa cũ
Hai mươi mấy năm là một trường đoạn bể dâu
Dù hôm nay có đổi áo, thay màu
Đâu dễ xóa những vết thương trầm tích
Dallas chiều nay mưa về hoang tịch
Em, bên thành phố ấy, có đang mưa?




Hoàng Định Nam

Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2020

Lại tháng tư về - Thơ Ngọc Trân


Tàn chiến cuộc ta thành tên chiến bại!
Lệnh đầu hàng khi súng vẫn giương cao,
Đoàn hùng binh khí thế của hôm nào,
Ôm mặt khóc trong hờn căm tức tưởi!

Cấp chỉ huy hèn bỏ đi rất vội,
Nhưng anh em chiến hữu vẫn bên nhau,
Ngày cuối cùng đau đớn bởi giặc vào,
Đã tự sát cùng nhau tròn khí tiết!

Những dũng tướng đã một thời oanh liệt,
Chết theo thành tên tuổi rạng sử xanh!
Tướng sa cơ đành chịu kiếp nhục nhằn,
Thân biệt xứ bị tù đầy giam hãm.

Tháng ngày qua nhìn quê hương ảm đạm!
Bao dân lành vẫn sống kiếp lầm than.
Bọn cường quyền toa rập với công an,
Cưỡng chiếm đất đuổi dân không thương tiếc!

Chúng làm ngơ cho giặc Tầu cướp biển!
Xem bọn này là bạn tốt muôn năm,
Ải Nam Quan Bản Giốc của cha ông,
Chúng dâng trọn cho va lòng chủ mới!

Tháng tư về vết thương còn nhức nhối!
Nhớ anh em chiến hữu kiếp phế binh,
Đau thể xác nhưng vẫn vững tinh thần!
Bị đày dọa trên quê hương đất mẹ!

Nhìn các anh nhận quà qua ngấn lệ!
Xót xa lòng tôi gói trọn niềm thương!

Quê mẹ ơi sao lắm cảnh đoạn trường!
Căm hờn mãi trong tôi ngày quốc hận!

Ngoc Trân 

Thơ Ý NGA



LỬA NĂN NỈ, EM GỌI MỜI

Đem người khôn vô “tẩy não
Đưa thằng ngu ra dạy đời
Kẻ soạn bài là đứa dốt
Bày bánh vẽ dạy dân xơi.
 
Đảng thờ ơ, vô ý thức
Nên quê hương rách tả tơi
Mẹ Việt chờ ngày quật khởi
Gọi “Con ơi!” Thảm đất trời!
Dốc phải lên: cao vời vợi
Lửa năn nỉ, em gọi mời!
Đường cứ đi, ta tiến tới
Hơi đâu nghe Cộng vẽ vời!
 
Phải bắt kịp cùng thế giới
Chỉ vô tâm mới rong chơi!
Bốn lăm năm Mẹ vẫn đợi
Chuyền lửa tiếp Chị Em ơi

Ý Nga, 23.4.2020
 


Thưa anh LÂM HOÀI VŨ: 
Không hiểu sao Ý Nga đổi sang kiểu chữ nào thì 5 dấu vẫn cứ.... bay cao cao lên không gian vậy?  Xin Anh thứ lỗi

 
HÃY THỨC DẬY ANH ƠI!

Anh chẳng đọc lời buồn của em nữa,
Thơ nhắc hoài chuyện gác Cửa Nhà Nam:
Đảng đánh, đàm? Giặc phương Bắc tham lam.
Thật thê thảm, lam nham không lối thoát!

Ý Nga, 23.4.2020
 
 
 
 

VÔ THẦN CŨNG KHÔNG THOÁT 
LUẬT NHÂN QUẢ!

Từ một vị trí nghi phạm
Cộng muốn trở thành anh hùng
Hí trường hí hửng, thong dong
Tưởng thi ơn, chờ cầu báo?
 
Làm gì nhân ái Tàu Cộng
Ngăn dịch ai cũng lao đao,
Chống dịch tức tưởi nghẹn ngào
Chúng còn mưu tính thủ lợi!
 
Ai hại bệnh nhân khó thở,
Ai phải tri ân cậy nhờ?
Mà nay ca cẩm ầu ơ:
“Hổ trợ nhiều máy thở. Cho!”
 
Những bộ xét nghiệm “ban tặng
Đã không hữu ích được gì
Tội đồ gieo dịch muốn chi
Mà đem bán buôn đồ giả?
 
Người ta cận kề cái chết
Còn nỡ làm điều bất nhân
Lẽ nào cả bọn vô thần
Thưa Trời, đều thoát nhân quả?

Ý Nga, 23.4.2020 





“Giả Điếc Trời Tha”!
*
Kính tặng Nữ Sĩ Ý Nga, người tôi vẫn tin là sẽ sống thọ thuộc vào hàng “Tiểu Bành Tổ”!
Cảm tác này xuất phát từ clip về một bà cụ Việt Nam trông có vẻ gần một trăm tuổi được phóng viên ngưỡng mộ hỏi: -“Xin Cụ cho biết bí quyết sống thọ?”
Cụ Bà tươi cười trả lời: -“Trời kêu ai nấy dạ mà! Riêng tôi thì luôn luôn giả điếc!”
*
Thọ? Đến Bỉnh Khiêm cũng chẳng qua!
“Trời” luôn “xét nghiệm” đến từng “ca”
Kêu cầu mỏi miệng, nhưng đành “sớm”
Ai oán đau lòng, vẫn phải “xa”.
Nấy, nọ: trà xanh, khoai, thể dục?
Dạ vâng! Rượu đỏ, sữa, cơm nhà!
Mà đây nghe Cụ gần trăm tuổi:
“Giả điếc luôn thì sẽ được tha!”Đức Hùng
Sydney, Úc Châu, 02/04/2020







Ý Nga chân thành cám ơn trang web
VIỆT NAM VĂN HIẾN 
đã đăng tải thơ văn của Ý Nga
và xin trân trọng giới thiệu đến quý Độc Giả năm châu trang web:
 
 
Tập 1: 128 bài thơ, văn, nhạc
 
Tập 2: 134 bài thơ, văn, nhạc
 
Trích tuyển tập CHÀNG & NÀNG-CÔ GÁI VIỆT
 
Tập 3: 135 bài thơ, văn, nhạc
 
 
 
 
 
Truyện ngắn: DẠY CON
 
 
5 bài thơ Xuân
Khai bút đầu xuân
DỊCH WUHAN
 
VĂN HỌC NGUỒN CỘI
 
Mục Lục:
STT
Đề Tài (bấm vào đề tài đọc tiếp)
Tác Giả
1
Thơ Ý Nga  ( Tập 1 - 128 bài)
Ý Nga
2
Thơ Ý Nga - Á Nghi ( Tập 2  - 134 bài)
Ý Nga
3
Ý Nga
4
Thơ Ý Nga ( Tập 3 -135 bài)
Ý Nga
5
Ý Nga & Á Nghi
6
Ý Nga
7
Ý Nga
8
Nguyễn Hữu Luyện
9
Ý Nga
10
Ý Nga
11
Ý Nga - Á Nghi
12
Ý Nga
13
Ý Nga
14
Dịch Vũ Hán [1 bài]
Ý Nga
15
Ý Nga
 


❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄