Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2020

Thơ + Thơ họa - Lê Tuấn - Phương Hoa - Minh Thuý Thành Nội

image.png



SAO EM NỠ ĐỂ TRĂNG GẦY
(kính họa bài Nhìn Nghiêng của thầy Lê Tuấn)

Ngất ngây nghe tiếng oanh chào
Hồn bay đờ đẫn làm xao ráng chiều
Bừng bừng rộn rã tim yêu
Mắt nai e ấp xiểng xiêu hồn người

Trăm hoa bỗng trải đường đời
Gió gom ấp ủ từ thời mơ riêng
Dáng tiên tha thướt dịu hiền
Trong ta chất chứa vạn niềm luyến thương

Tay vin cành sứ ven đường
Mỗi chiều lấp ló bên tường ngắm em
Thèm mơn man mái tóc êm
Nhìn đôi môi mọng ngọt mềm đắm mê

Hồn hoang lạc lối khôn về
Gió sao nỡ thổi duyên thề cuộn bay
Nhớ em thơ nghẹn bút này
Sao em đành để trăng gầy thềm xưa

Phương Hoa – Aug 30th 2020



Sắc Thu Màu Nhớ 

Chớm Thu rung động dạt dào 
Tình ơi chớ để lãng xao phút chiều 
Hanh hao sợi nắng đáng yêu 
Mong manh nuối hạ cảm xiêu lòng người 

Hồn say khung cảnh khỏa đời 
Xót xa dòng nhớ bao thời nỗi riêng 
Thu nao dưới bóng Trăng hiền 
Nội Thành hai đứa dâng niềm luyến thương 

Mái hiên Nguyệt tỏ soi đường
Hương lùa Dạ Lý bên tường gặp em
Lời thương lời cảm thật êm
Mi huyền tóc mượt xoả mềm giấc mê

Giờ đây một lối đi về 
Cung đàn lỗi nhịp tiếng thề lạc bay
Nhớ em thổn thức tim này 
Chiều dần rũ xuống mắt gầy mộng xưa 

            Minh Thuý Thành Nội 
               Tháng 8/30/2020

HỊCH - Thơ NGUYÊN SA




Bằng hơi thở thiên thần
Bằng giọng nói đam mê
Bằng ngón tay mầu nhiệm

Ta truyền:
Hỡi Saigon ban đêm mở cửa!

Ta truyền:
Hãy rộng mở bốn cửa thành Ðông Tây Nam Bắc
để thơ ta ùa vào từ bốn phía chân trời
và thân thể ta ùa vào theo lối mặt trời đi.
Hỡi bóng tối hãy cất lên doanh trại.
Hãy trấn đóng những nơi hiểm yếu,
những mạch máu kinh thành, những đại lộ,
công trường, ghế đá công viên.
Ta sẽ đi thanh tra những mái tóc bâng quơ,
những cánh tay buồn, những mối sầu thơ dại.
Ở trong mỗi mối sầu nhỏ bé ta sẽ nhìn thấy
hình ảnh nỗi sầu địa ngục của lòng ta.
Lúc ta đi, phải tắt hết những đèn xanh đèn đỏ
trật tự cuộc đời cho rộng mở trùng trùng
cánh cửa hư vô.
Những cột đèn phải thắp lên tinh tú.
Và theo những khuôn mặt bơ vơ những mắt cô đơn
những ngón chân buồn phải nhớ soi đường bằng mắt hải đăng.

Ta truyền:
Ðể cuộc nghênh đón ta được thêm phần trọng thể:
Những người con gái ngây thơ hãy trở về nhà
đi ngủ sau khi đánh răng rửa mặt chải đầu
và đọc kinh cầu nguyện ban đêm.
Những nhà phê bình văn nghệ rẻ tiền,
những thày giáo chạy điểm trong kỳ thi
trốn ngay vào bóng tối.
Không khí ma quái ấy hãy nhóm lên bằng lửa kiêu sa,
bằng ánh sáng vũ trường, bằng phấn son hoang dại.

Cho ta đi vào với tâm hồn đau niềm kinh thành bỏ ngỏ.
Cho ta đi giữa những phố rộng cây cao
những vườn hoa đóng cửa nhìn những lá cành run rẩy
mà nghe buồn thảo mộc thấm vào xương.
Cho giữa những nghi lễ ban đêm dành cho ta
như một đấng uy quyền tuyệt đích ở dương gian
ta nghe tiếng ta truyền sang sảng.

Ta nghe ở đây hồn ta cất lên tiếng nói:
Sao không mang nặng cặp mắt Trần Dần,
cánh tay Phùng Quân với thân hình vạm vỡ tình yêu?
Sao chỉ về đây nằm gối đầu lên giòng sông lớn,
giang tay dài đại lộ mà nghe kinh thành
thổi hơi buồn trompette ban đêm.
Nghe đại lộ nối dài bằng giọng hát Bích Chiêu...

Và tiếng ta truyền phụt tắt.
Những xiềng xích quấn lấy thân ta
Trong bóng đêm của tâm hồn nổi loạn


Nguyên Sa

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2020

TÌM NHAU - Thơ HUY VĂN



Xưa gặp gỡ dưới tàn cây trứng cá
Vò lá thơm, bẽn lẽn buổi hẹn hò
Lứa hồn nhiên chưa kịp biết buồn lo
đã chia cách, nổi trôi vì cuộc sống.


60 năm! Vẫn biệt tăm hình bóng
Hè đến rồi đi trong nỗi nhớ quặn lòng
Thuở dậy thì, tình còn quá trinh trong
nên đọng mãi trong hồn màu kỷ niệm.


Nhân ảnh đã theo dòng đời biến, hiện
Giờ tìm nhau chỉ nhờ lối chiêm bao
Biết về đâu khi người của năm nào
trôi khuất lấp giữa dập dìu phố thị.


Từ dạo quê nhà chìm trong vận bỉ
trắng đời qua trang sử đẫm ly tan
Cuộc bể dâu như cuồng lũ, đại ngàn
che chắn lối đi, về trên phố cũ!


Biết cuộc đời chỉ như mây tán, tụ
và nhân sinh là bào ảnh vô thường
mà nhớ sao từng nắng ấm, mưa vương
của một thuở hồn thanh đầy mộng mị
.

Trôi thấm thoát hơn nửa vòng thế kỷ
phố xưa nay lạ lẫm những con đường
Sài Gòn bây giờ toàn khách thập phương
nên chân lạc giữa lốc xoay nhân mãn.


Trang nhật ký úa màu vì năm tháng
Thời gian trôi. Người chia cách ngàn khơi
Mình xa nhau tận cuối đất, cùng trời
Nhìn ảnh cũ sao nhớ ơi là nhớ!


HUY VĂN
( Để nhớ Chấn Thanh Học Đường, Tata Mariette Bảy, Ngọc Hiền,


Thành, Dũng, Loan, Phượng, Long, Lâm Hữu Lễ và Patrick Taguet.)

Giấc Mộng Hồi Hương Thơ Trần Quốc Bảo

Inline image


Tấm thân phiêu lạc xứ người,
Mà hồn vẫn một phương trời riêng ta.
Dừng chân ở Virginia,
Bâng khuâng nhớ đến quê nhà Việt Nam. 

Potomac, nghĩ Hương Giang,
Virginia Beach, tưởng Nha Trang Vũng Tầu,
Gió trăng in hệt Bãi Sau
Nắng vàng như miệt Cà Mâu bên mình! 

Tới Eden đi shopping,
Nhìn Cờ Vàng hiện lung linh trên trời!
Ấm lòng, xúc động bồi hồi,
Thấy còn Tổ Quốc trong đời lưu vong! 

Parking đi trọn một vòng,
Đọc tên Liệt Sĩ Anh Hùng Miền Nam.
Ghi trên bảng đường dọc ngang,
Bỗng nhiên lệ ứa hai hàng rưng rung! 

“Việt Nam” … thương nhớ vô cùng !!!
Quê người mộng tưởng hình dung Quê mình.
Ai kia … Có phải người tình,
Thuở xưa gặp ở bùng binh Sài gòn?  

Đúng rồi ! … Tất cả bà con,
Bắc-Nam-Trung, cũng Nước non một nhà!
Huống hồ chung nghiệp Thi Ca,
“Dĩ văn hội hữu” chúng ta tương phùng.

Nơi đây, sơn tận, thủy cùng,
Mối duyên tri ngộ đã từng trao nhau.
Mất Quê, chung một niềm đau!
Lênh đênh, chung một mối sầu tha phương! 

Trải lòng, này chút văn chương,
Thiết tha sưởi ấm tình thương đồng bào! 
Ước gì giặc Cộng tàn mau,
Đồng hành, ta một chuyến tầu hồi hương!  

           Trần Quốc Bảo
                Richmond, Virginia
          Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
          quocbao_30@yahoo.com

CHỚM THU...- Thơ Nguyễn Phan Ngọc An - Nguyễn Nhơn



Sáng hôm nay nghe gió về lành lạnh
Thu đã chuyển mùa, anh có biết không
Mây lang thang, hồn trĩu nặng nhớ mong
Nắng dìu dịu … lòng em buồn man mác 

Em bỗng nhớ mùa thu xưa Ðà Lạt
Mây Lâm Viên mờ ảo phủ thông rừng
Mi mô da từng hạt lệ rưng rưng
Bên hồ biếc xôn xao con sóng gợn

Em chưa có mùa thu sông núi Ngự
Huế mơ màng ôm cung điện nghìn xưa
Huế của ai … sao nhiều nắng lắm mưa
Em ao ước được một lần hạnh ngộ

Em nghe nói trời mùa thu Hà Nội
Heo may về từng đợt gió buồn hiu
Lá vàng rơi trên đường phố cô liêu
Hồ Lãng Bạc … vết tích xưa huyền sử

Thế là đã hăm sáu thu cô lữ
Lá quê người sắc vàng đỏ mênh mang
Nhưng trong em bao kỷ niệm úa vàng
Niềm cố quốc, quê hương xa vời vợi

Anh biết đó, em vẫn hằng mong đợi
Một mùa thu ta nhặt … lá vàng rơi

nguyễn phan ngọc an - 2015


    THU TRƯỜNG SƠN


Anh mong chờ mùa Thu
Tà áo xanh nào về với giấc mơ

Mầu áo xanh là mầu Anh trót yêu
Người mơ không đến bao giờ.

..
Tuổi thanh xuân, mùa Thu đến
Bên bờ sông vắng, ngắm trời mây
Lòng bâng khuâng, hiu quạnh
Tôi buồn, chẳng biết vì sao tôi buồn”
Tuổi yêu đương, rừng thông, sương mù
Tay cầm tay lặng bước, tình lắng đọng
Những tháng ngày trôi qua bằng bặt
Dưới chân rặng Trường Sơn, Việt Bắc
Thu về oằn oại, ruột gan quặn thắt
Sống và chết, lắt lay ngọn cỏ bồng
Đu đưa như “nhịp võng ngày xanh”
Cuộc đời tù như cõi mộng, tỉnh say
Đau đớn và tĩnh lặng đắp đổi qua ngày
Mùa Thu đến, mùa Đông đến lãng quên
Sống và chết, ranh giới mong manh
Lòng không vướng bận, thầm nhủ:
Sống gởi, thác về”

 Nguyễn Nhơn

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2020

Mênh Mông Chiều Nhớ - Thơ Ngọc Quyên



Mênh Mông Chiều Nhớ


Mơ về phương xa ấy
Nhắn gió theo làn mây
Màu sương lam phủ kín
Hiu hắt cơn buồn lây

Từng giọt mưa hiên vắng
Rơi rớt rơi triền miên
Thoáng đâu đây lời hát
Ca khúc ca sầu miên.

Xa mờ xa mây tím
Xây bến bờ yêu thương
Trong dặm trường nhung nhớ
Ai khóc ai sầu vương?

Chiều rồi tan bóng xế
Mưa bước chân em về
Da diết tim lạnh giá
Nghe nảo nề cơn mê .

Vi vu lời của gió
Anh hãy quay về đi
Xuân thì em đã khép
Tiếng yêu đầu phân ly .



Ngọc Quyên 

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2020

Thu Trở Lại - Thơ Nguyệt-EmXưa




Mùa thu trở về bên phố xưa
Phố xưa cây đã nhuốm lá vàng
Sương mai mù trắng lòng thiếu nữ
Mây trời gánh nặng tình cố nhân.

Thu ấy em đi, lâu quá rồi!
Phương trời em đến rất xa xôi
Nếu như quanh quẩn nơi đâu đó?
Em về xua lạnh với anh thôi.

Ngần ấy mùa thu, thu lá vàng
Buồn ơi! thu có biết không thu?
Hồn theo gió thổi về quê cũ
Ngắm ánh trăng rơi, ngập mặt hồ.

Ngắm người thuở ấy, đôi mắt sâu
Đã chứa tình đau, có phai màu
Bếp lửa năm xưa còn ấm, lạnh
Lòng kia rách nát có ai khâu?

Thu cứ hồn nhiên đang trở lại
Những chiếc lá vàng nhuộm gót chân
Tiếng đàn xa vắng thêm vương vấn
Mưa khẻ vào lòng nhớ bâng khuâng.+

Em gởi tình em với gió, trăng
Chẳng cùng ai nữa ngắm chị Hằng
Lòng như con suối dâng rồi cạn
Ai biết! đêm tàn mộng gối chăn?


Nguyệt-EmXưa

THU - Thơ-Hoạ - Lê Tuấn - Phương Hoa

image.png

Photoshop by lê tuấn

Một sớm thu về

Một sớm thu về nhớ đến ai
Cơn gió nhẹ bay vạt áo dài
Đường vắng em đi như chậm lại
Cho lá thu vàng rơi trên vai.

Mùa thu lộng lẫy lá xôn xao
Em đến nơi đây dáng tự hào
Quyến rũ hương tình! Thu đẹp quá
Xin gửi riêng em một lời chào.

Em là mùa thu của nhớ mong
Là dấu yêu thương chuyện tình hồng
Mùa thu kỷ niệm xa xưa đó
Như còn vương vấn ở trong lòng.

Lê Tuấn

CHIỀU THU
(Kính họa bài Một Sớm Thu Về của thầy Lê Tuấn)

Chiều thu bàng bạc nhớ thương ai
Chiếc bóng đường xưa bước ngắn dài
Mắt dõi theo mây sầu vuốt mặt
Mơ màng nhìn núi gió chườm vai

Nước xuôi dòng suối tiếng lao xao
Lối nhỏ hoa leo dọc rãnh hào
Vàng phủ trùng trùng thu gợi nhớ 
Lặng nghe văng vẳng tiếng ai chào

Dừng chân rải mấy sợi chờ mong
Người nhặt đem se lại chỉ hồng
Một mối nhân duyên bao luyến nhớ
Thiên thu tình ấy quyện vào lòng

Phương Hoa - Aug 25th 2020

ANH ĐI CÙNG EM NHÉ! THƠ NHƯ NGUYỆT - PPS KC


Anh muốn đi cùng em...
đến thiên đàng hạ giới
Nơi có mặt trời tràn ngập nắng quanh năm
Gió hiu hiu thoáng mát ánh trăng rằm
Sao lấp lánh sáng rực vùng hoang dã

*
Ở nơi đó, mây trắng mỏng lụa là
Hoa mai vàng, hoa sứ nở kiêu sa
Đủ loại hoa đủ mầu khoe sắc thắm
Đến nơi đó mình vui vầy, buông thả

Trăng trên cao chứng giám chuyện tình ta
*
Đi cùng với anh nha
Mình quên hết chuyện nhà
Nghe sóng vỗ, cây la đà che nắng
Bỏ dép ra, đi chân không trên cát

Nắm tay nhauanh sẽ là bóng mát
Ở bên nhau quên hết cõi ta bà
*

Em đi cùng anh nhé
dắt dìu nhau... ta bước vào mê hoặc
Thiên đàng tìm đâu xa?

Thiên đàng ngay trước mặt
Anh ôm em ghì chặtvì sợ lắm mất em!
*
Em sẽ cười rộn rã, mắt em tươi

Sẽ không có nước mắt,
không tiếc nuối và buồn bã

Đời đẹp quá, hai ta cười ha hả...
*
Mau mau đi cùng anh
Em chần chừ gì chứ?
Hàng dừa cao đang chờ đón mình kìa
Đi đi em, cớ gì mà do dự

Cuộc sống này ngắn ngủi, chớ suy tư
*
Đi với anh đi cưng, đừng ngần ngại
Yêu nhau thật có gì mà phải ngại
Chờ lâu rồi, em nhận lời anh nhé
Cùng vui vầy quên hết chuyện tương lai
*
Đi với anh nha, năn nỉ mà…. yêu dấu

Tình trễ tràng nên tình rất đậm sâu
Chỉ dịp này cơ hội chẳng nhiều đâu
Ta bên nhau quên thế thái âu sầu...

Quách Như Nguyệt

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2020

HOA SẦU RIÊNG - Thơ Minh Thuý



“Sầu Riêng “ rực thắm nhớ bao dường 
Nhã nhặn hoa vàng tưởng cố hương 
Lộng ý mùa thu gầy nỗi cảm 
Lay hồn tiết hạ động niềm thương 
Nghiêng trời mộng cũ say cây trái 
Phủ lối cung xưa đắm quả vườn 
Viễn xứ “ buồn chung “ người tỵ nạn 
Mơ màng cảnh vật phủ màu sương 

                Minh Thuý Thành Nội 
                   Tháng 8/25/2020