HUYỀN THOẠI VIỆT - Thơ Như Thương

 

 

Đất nước tôi mai trở thành huyền thoại?

Huyền thoại Rừng trong vang vọng thẳm sâu

Tiếng nghẹn ngào từ bạt ngàn hoang dại

Mất rừng rồi, trăng cô quạnh đêm thâu


 

Huyền thoại Biển từ bình minh sóng vỗ

Ngóng con tàu, ngư phủ lướt trùng khơi

Đợi cá tôm, mẹ trùng dương đãi ngộ

Nuôi dân lành, nghề hạ bạc người ơi

Huyền thoại Sông chở phù sa ngọt lịm

Như màu da con gái nước dừa xiêm

Bông điên điển chìu lòng lục bình tím

Mênh mông sông, thương Bậu bước nổi chìm 



Huyền thoại Núi giữa âm vang khai phá

Núi đổ rồi, ai người tượng Vọng phu

Hồn thần núi nhìn dáng xưa xa lạ

Thác xuôi nguồn đâu dáng núi nghìn thu

Mất tất cả quê hương thành huyền thoại

Trang sách nào vẽ lại chốn thân thương

Rừng núi ơi, có nghe lời van vái

Biển sông đau, lòng quê mẹ đoạn trường

 

Như Thương

Be Thankful! - Ai Cơ HT (chuyển ngữ)

 


Cảm ơn khi thất vọng

     hụt mất điều ước ao;

Bởi, nếu luôn thỏa nguyện

     đời còn gì khát khao?      

 

Cảm ơn khi gặp phải

     điều khó hiểu, rối ren;

Bởi, đó là dịp tốt

     để mình học hỏi thêm.

 

Cảm ơn những gian khổ

     trên nẻo đường mưu sinh;

Mỗi kinh nghiệm thâu thái

     rèn vững bước trưởng thành.

 

Cảm ơn những kém cỏi,

     thiếu sót, hay buộc ràng;

Bởi, đó là cơ hội

     cải thiện, hay kiện toàn.

 

Cảm ơn từng thử thách

     mới mẻ và khó khăn

     đã giúp mình vun đắp

     tư cách và tài năng.

 

Cảm ơn những lầm lỗi

     lỡ mắc phải trong đời;

Nhờ đó mình rút tỉa

     những bài học tuyệt vời.

 

Cảm ơn cơn mệt lả

     sau nỗ lực hoàn thành;

Bởi, như vậy mình đã

     tạo khác biệt, tốt lành.

 

Cảm ơn điều tốt đẹp

     là việc quá dễ dàng!

Muốn đời mình phong phú?

Cảm ơn những trái ngang!

     

Lòng biết ơn có thể

     biến điều dở thành hay;

Thử cảm ơn bất hạnh

     biết đâu mình... gặp may J

 

-          Ai-Cơ HT -

Melbourne Nov 26th 2020

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2020

Thơ - Hoạ : Trần Minh Hiền - Bửu Truyền



Như mưa gìó ướt dầm con đò nhỏ
Tâm hồn em mẫn cảm vô cùng
Dòng sông chảy qua đời bỏ ngõ
Một trăm năm hiu hắt mịt mùng

Anh có phải là xa vời lủng củng
Bụi hồng hoang giăng lối địa đàng
Sưong rơi xuống vòm cây làm nũng
Ngập hồn em quay quắt bẽ bàng

Buồn cũng vậy niềm vui làm ánh sáng
Chiếu lung linh bờ cát trắng hanh vàng
Em vẫn bết anh vẫn là người bạn
Lầm lũi linh lan lú lẩn lỡ làng.

Thôi đành vậy biết bao giờ nhàm chán
Gió mây trôi về trên bãi hoang tàn
Không còn sóng biển chỉ là ngao ngán
Nát thuyền em cho người biết nghèo nàn.

Trần Minh Hiền (Orlando)

*****


Bài họa: 


Như Sóng Thuyền Đưa

Con đò ướt như dầm mưa gió nhỏ
Nước vào tim nhịp vỗ khôn cùng
Tiếng bìm bịp cung buồn mở ngõ
Vẹt mây đen khỏi cõi mịt mùng! 


Giữa cuộc thế trần duyên lủng củng
Nhập định thiền an trú địa đàng
Tâm hoan hỉ em cứ làm nũng
Dòng sông trăng trút hết bẽ bàng.

Con đò nhỏ đưa em về điểm sáng
Phiền não rơi trên nốt nhạc đạo vàng
"Ăn cơm có canh tu hành có bạn"
Lồng lộng lung linh lợi lạc lão làng!

Thiện tri thức bên nhau đâu có chán
Sách tấn nhau khi đèn tắt nhang tàn
Tu là chuyển có chi em ngao ngán
Như sóng thuyền đưa vượt thoát nguy nàn!

Bửu Truyền

Thơ Kiều Mộng Hà: MẸ (Kính dâng Mẹ nhân ngày lễ Thượng Thọ)


 

Trời tương tư ai, trời âm u

Lá khóc xa cành ướt mắt thu

Cây đứng lim dim nhìn lá rớt

Con buồn nhớ Mẹ mắt sương mù

 

Tháng Bảy mưa rơi nhiều hơn nắng

Quê nhà Mẹ có nhớ con không? 

Xứ người dõi mắt trôi về biển

Thương Mẹ một đời không quản công.

 

Tuổi Mẹ nay vừa tròn tám mươi

Nuôi con khôn lớn đã nên người

Con, như chiếc lá bay trăm hướng

Mẹ, cội cây già mưa nắng phơi

 

Ôi, nhớ tuổi thơ thời chạy giặc

Mẹ bồng, Ba cõng một đàn con 

Máy bay ruồng bố, bom cày nát

Nhà cửa, ruộng vườn cháy sạch trơn

 

Gia tài còn lại chiếc xuồng con

Len lách bờ lau, kinh rạch mòn

Ra sức chống chèo Ba với Mẹ

Đưa đàn con dại tới Rạch Ông

 

Từ đó xuôi chèo về Phụng Hiệp

Tuổi đời con mới chớm lên năm

Mẹ làm cô giáo ôn bài vở

Quyển sách “Con Gà” con nhập tâm

 

Mười năm di chuyển về Cần Thơ 

Con tuổi tròn trăng, tuổi mộng mơ

Mẹ tóc lâm râm dăm sợi trắng

Thân cò lặn lội sáng tinh mơ

 

Bỗng thấy cuộc đời là cõi tạm

Sắc tài cho lắm cũng là không

Chi bằng tu niệm lo bòn phước

Giúp đỡ tha nhân, nghiệp nhẹ thông

 

Bao năm Mẹ độ biết bao người

Cứu khổ, ban vui khắp mọi nơi

Bệnh tật xa xôi ùn kéo đến

Lời đồn “Mẫu Mẹ” Phật tâm từ

 

Con trở về trong ngày Thượng Thọ

Mừng vui thấy Mẹ vẫn hồng hào

Trường chay hoa quả thay cơm trắng

Cứu khổ ngày đêm mãi nguyện cầu

 

Là viên ngọc sáng, ánh trăng rằm

Chữ nghĩa văn thơ dẫu cao thâm

Không cách gì con bày tỏ hết

Dù đời khen tặng gọi nhà văn

 

Con biết làm thơ năm mười bảy

Cảm thông mây núi suối cây rừng  

Mà sao với Mẹ, con câm nín

Chữ nghĩa đâu bằng… nước mắt rưng!

 

KIỀU MỘNG HÀ

TẠ ƠN CHỮ TÌNH - Thơ Như Thương





Em.

Anh như tình đã trăm năm

Tạ ơn giây phút Anh nằm kề bên

Để rồi từ đấy sẽ quên

Những thăng trầm của lênh đênh phận mình

Ta.

Nét cười Em giữa trang kinh

Ta đành theo cuộc phù sinh với đời

Tìm trong khoảnh khắc rối bời

Ngôn tình biến tấu thành lời vô ngôn

Em.

Rượu nồng khẽ nhắp môi hôn

Thì thôi đêm đã vùi chôn phai tàn

Để Em như đóa trăng vàng

Tình say rũ áo nguyệt. Nàng: Mỹ nhân

Ta.

Ô hay...đời cuộc phong trần

Ta - Em đếm được mấy lần tử sinh

Nghe sương rơi chợt giật mình

Đêm qua rồi đấy chữ Tình đẫm sương …


Như Thương

(Mùa Lễ Tạ ơn 2020)

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2020

XIN CẢM ƠN - Thơ Quách Như Nguyệt



Không đợi đến ngày lễ tình yêu, em mới nói yêu anh
Không chờ đến mùa Xuân mới thấy lòng rạng rỡ
Không cần lễ Giáng Sinh để náo nức, không thể hững hờ
Không chờ ngóng Tết đến để thấy mình an vui, hớn hở                           

Cũng chẳng chờ đến ngày lễ Tạ Ơn
Em mới biết cảm ơn những gì mình đang có
Bố mẹ dù đã mất, anh chị em, con cái, quà cáp nhận và cho
Cảm ơn Internet, computer làm đời sống hay ho
Cảm ơn bạn thân quý, người tri âm tri kỷ
*

Cảm kích lắm, đời sống em thi vị
Cảm ơn nhạc trữ tình
Cảm ơn được ngắm nhìn
Những tấm hình tuyệt đẹp!
*

Đời sống này.. cho em xin cảm tạ
Bầu trời xanh bao la,
Hàng dừa xanh nghiêng ngã
Hàng liễu rũ la đà
Mái chùa rêu cong cong
Áo dài thêu lụa mỏng
Trăng và sao mênh mông
Mây trắng trôi bềnh bồng
Đàn chim bay xoãi cánh…
Cánh hoa hồng mong manh
*

Làm sao mà kể hết?
Em cảm kích từng ngày, biết ơn từng giây phút
Con cảm ơn Trời Phật, Thượng đế ở trên cao
Cho còn biết xuyến xao..
*

Và cuối cùng..
Anh ơi, chẳng quên đâu
Em xin cảm ơn anh
người mà em yêu dấu!

QUÁCH NHƯ NGUYỆT


Chiếc áo - Thơ Trương Xuân Mẫn


Sinh nhật em, anh mua hai chiếc áo.

Một chiếc tặng em và một tặng… anh.

Tính ẩn dụ thường mang trong quà tặng:

Mặc áo vào ta lại nhớ nhau thêm.

 

Đi mua áo dù không có em theo,

Mà sao vừa vặn vòng tay ôm.

Khi xa anh đo bằng cách điệu,

Khi gần anh thuộc nét thương yêu.

 

Chiếc áo không đính hạt kim cương

Nhưng lóng lánh nụ cười, thoảng chút hương

Chiếc áo không sang như vàng bạc

Nhưng có sắc hồng của trái chín cây.

 

Chiếc áo làm duyên truớc gương soi,

Nhân đôi niềm vui tăng đôi nụ cười.

Em xoay hai hướng tự nhiên thành

Bốn hướng, hướng nào cũng ngả hướng anh.

 

Người xưa ‘yêu nhau cởi áo cho nhau’,*

Nay ta yêu nhau lấy áo mặc vào.

Chẳng phải qua cầu, không cần nói dối,

Mà vẫn thật thà thuộc khúc dân ca.

 

Chiếc áo mới thơm tho tình lứa đôi

Đã bao năm rồi mà ngỡ hôm qua.

Chiếc áo mặc vào… chiếc áo cởi ra…

…Ta  lại yêu nhau như thủa ban đầu.

 

Em ơi giữ giùm anh  chiếc áo

Dẫu có sờn vai, có bạc màu.

Ngày sau bước già đời nghiêng ngả

Ta còn bấu aó dắt diù nhau… 


Trương Xuân Mẫn  

Nỗi Niềm - Thơ Trương Xuân Mẫn

 

Lại bắt đầu từ nỗi niềm xưa cũ                                                    
Thương nhớ ơi, người làm khó ta rồi                                        
Ta vì người khóc cười nghiêng ngã                                            
Để rồi ngọt đắng lợ lợ trên môi

Nước mắt lăn từ gợi nhớ lời ru                                                   
Chảy tuôn theo tiếng hát sương mù                                           
Uất ức ta muốn làm tên đao phủ                                                
Cắt đứt ngọn nguồn chặt mất oan khiên

Lại bắt đầu từ nỗi niềm rêu phủ                                                  
Ngày xưa ơi, lại làm khổ ta rồi                                                     
Có phải vì người ta tối ngày ẩn hiện                                            
Cứ như mây mù lảng đảng xa trôi

Áng mây đen mang tin lành mất dấu                                           
Trôi về đâu những tháng mộng năm sầu                                     
Dật dờ ôm luôn nỗi buồn quá khứ                                              
Ẫm ờ dụ ta qua ngả âm u

Lại bắt đầu từ tấc lòng dối trá                                                      
Cuộc đời ơi, người đánh mất ta rồi                                            
Hẳn vì người ta nhuộm tàn thân xác                                          
Quanh co, bạc trần, mục nát, ma trơi…
 
Lại bắt đầu từ mưa chiều nhạt nắng                                            
Thời gian ơi, sao lại giết ta rồi                                                    
Chiếc cầu vồng ôm liệm cả trời xanh                                          
Dẫu nguyện cầu không kịp còn cứu rỗi

Ôm bóng tối cúi đầu lê bước mỏi                                                
Thì thôi cứ đi hun hút chân trời                                                    
Có ai không chia ta lời sám hối                                                  
Hay nỗi niềm điếng lặng mình ta thôi

Trương Xuân Mẫn 

Thơ Đông Hương Tôn Nữ

 

Nắ́ng chiều trên cây bằng lăng

lá chừ đã đỏ, Thu vàng chơi vơi

trong không gian chút ngậm ngùi

đời đi nhanh quá, rối bời tương lai

*

Hoàng hôn chảy xuống , quanh trời

hồn như rịm tím, nhớ ai khôn cùng

may là chưa qua mùa Đông

em còn níu sợi nắng hồng đan thơ

*

Chiều đi trên những hững hờ

giả vờ mặt lạ, làm ngơ , bước dài

sợi nắng chiều quấn tròn vai

em khôn khéo nắm để ngày khoan đêm

*

Nhẩn nha... bóng đổ ngang thềm

phải là anh...có phải là anh không

sao nghe vời vợi trong hồn

bỗng em ghét nắng chiều, buồn ...tại sao?

 

đông hương


CÓ MỘT XƯA KIA " NGƯỜI MẪU THƠ "

Thơ về chưa nửa mùa trăng

tôi chưa góp đủ ý, còn thô sơ

muốn hoàn hảo ...lại vu vơ

thèm như con chữ trong thơ của Người

*

Ngòi rong sét, rỉ mất rồi

mực khô, đành chịu, ngón ngồi buồn xo

tâm hồn như bị ngục tù

loay hoay tìm cách để vù lên cao

*

Về thiên nhai, tìm ngọt ngào

trong giòng chữ đã thấm vào hồn tôi

xưa kia đã có một thời

tôi hân hạnh được làm " người mẫu thơ"

*

Bây giờ còn mảnh hồn khô

cạn lời, cạn ý, ngây ngô chữ cùn

thơ về chưa đủ một trăng

hồn thơ như giải khói hoang...bay rồi

 

đông hương


PLEIKU, MỘT TRỜI NHỚ CŨ

Em bước lên tầng lập Thu lá đỏ

gót chân in lên mặt đất bụi đường

trời Cao Nguyên, Pleiku buồn...để lại

trong tâm hồn cô bé miểng buồn vươn

*

Nhớ nhung đó nào phai cùng năm tháng

bóng hình ai trong quân phục bông rừng

làm trái tim nhịp bùng như trái phá

lén nhìn theo lòng bỗng chợt vấn vương

*

Thăm Pleiku, con đường xưa in vết

bụi phủ mờ gót nhỏ vạn lần qua

dấu giày Saut, áo trận màu mỏi mệt

xa mất rồi ...những khoảng nhớ phù sa

Gió mùa ni thêm mưa Cao Nguyên Phố

lạnh lê thê...xâm chiếm cả tâm hồn

tim nghe cóng và rèm mi băng giá

ủ rũ tìm vòng tay cũ, nụ hôn

*

Thôi đành vậy, mất Người là mất cả

nguyên một đời, buồn nhớ đuổi theo chân

thôi Pleiku, mai em xin từ giã

chỉ mang theo mùi hương áo thân thương

 

đông hương


NGƯỢC NGUỒN

Ngược nguồn tìm tuổi ấu thơ

người thân, Mệ , Nội...kể như xa vời

biết dư là tưởng tượng thôi

thời gian chân 7 dặm hài ̣nhảy xa

*

Mình đang giữa tuổi trăng tà

điểm trên mái tóc hằng hà muối tiêu

giòng đau nước vẫn xuôi chiều

tuổi lên mười? chỉ chiêm bao ...muốn về

*

Ngược giòng đời, toàn biệt ly

Mậu Thân mất Nội, Mệ về trời cao

nhiều năm qua, Me theo sau

rồi cha... khăn trắng trên đầu...cùng Joe *

*

Nhìn sau , trước toàn chia xa

em Saigon, chị ta bà trời Âu

bây giờ cũng khó gặp nhau

biết khi mô mới thôi đau lòng này

 

Em một nơi, chị một nơi

nửa vòng trái đất vợi vời...cách chia

đông hương

* Joe , em trai của tôi


CÓ CHÚT GÌ NGHE ĐAU

Sáng sương, nắng dỗi mặt

trời bềnh bồng trên cỏ dấu hài sa đêm

giấc Thu, lá ngủ ngoan hiền

nay mai má đỏ, lià cành về đâu

*

Thiên di gập cánh, nhìn nhau

mây nhiều quá...biết phương nào nắng tươi

trong ao, chị ếch hổ ngươi

gặp tay tôi chạm trên người, lặn sâu

*

Tháng Mười Một, lòng tôi đau

phần tư niên kỷ, ngậm sầu chia phôi

Mẹ xa rồi, mình mồ côi

ước chi nghe tiếng Mẹ ngồi ru em

*

'' À ơi con ngủ cho ngoan... ''

...

sáng nay...nước mắt bỗng nhiên...vỡ oà

đông hương


Ừ SAO

Khi vui, xuống phố lang thang

khi buồn, lên núi ngồi lần mân côi

vân du tầm mắt núi đồi

bên kia... biên giới của người trần gian

*

Khi vui, sải cánh, vượt ngàn

khi buồn, tìm một địa đàng vô ưu

với tay ôm trọn tinh cầu

quay về " đường sữa " * ngắm sao ở̉ truồng

*

Một mình, một gậy thẳng đường

đi tìm linh tự ngồi thiền cùng trăng

biết đâu ...giác ngộ không chừng

lại quay về phố uống mừng cố nhân.

*

Khi vui, mở cửa tâm hồn

cho tim bay nhảy, phiêu bồng cõi hư

 

đông hương

* la voie lactée


NGẮM NẮNG QUA MƯA

Thăm dò những nỗi buồn vui

tôi vô tư quá nên người không ưa

thích ngồi ngắm nắng qua mưa

tâm hồn một đưá bé chưa quen đời

*

Tôi ngờ vực cả tim tôi

dường như nhiều lúc nhịp hơi thẩn thờ

tại sao đêm trốn vào mơ

rồi ra ngày lại xé mơ phá rào

*

Hiểu tôi...chỉ có trăng, sao

từ bi băng bó vết đau tâm hồn.

 

đông hương


LÂU LÂU BỎ PHỐ

Lâu lâu bỏ phố một ngày

đi qua con ngõ chia hai vui_buồn

Người một phương, tôi một phương

có còn gặp lại con đường của chung

*

Cách nhau một Đại Tây Dương

đường chim bay chỉ có dường vài giây

đôi chân thấm mỏi gót hài

bao giờ mới đến thiên nhai...thăm Người

*

Đường giờ như cánh rừng gai

nhớ như lần cuối chỉ đầy cỏ tranh

hay lo nhìn mãi mây ngàn

rồi chơi vơi lạc dã hoang vô chừng?

*

Loay hoay tìm lại con đường

trở lui về phố, vui buồn cũng ưng

ngày ngồi quán cốc hình dung

bóng yêu thương cũ , đêm vòng tay quen.

****

 

Lâu lâu bỏ phố một lần

một lần cũng đủ...làm hồn mùa Đông

 

đông hương


OK

OK, tìm được góc đời

khoảng không bóng tối...một trời mênh mông

OK, từ cuối tâm hồn

một hồ giọt ngọt mật tình tri âm

OK, mai nếu xa trần

cũng vui, hồ hởi trên đường thiên thu

OK, có là phù du

tình xin dành lại cho thơ...và Người...

 

đông hương


THỬ XEM

Thử xem năm có mấy mùa

hôm nay lá rụng, mai ưa nắng vàng

xa hơn chút...sẽ giá băng

ngủ thêm...dậy thấy lá non mỉm cười

*

Con bà nó, mình trời ơi

nghĩ suy vớ vẩn, cuối đời sặ́p qua

chơi vơi giữa cõi ta bà

chạm chân địa phận Atula mai này

*

Thử xem ngày mấy... trăng đầy

đêm nào sao rụng ngoài khơi hằng hà

dưới trời phóng đãng bao la

guồng quay trục đất như là con thoi

*

Tôi nghịch ngợm, ưa đặt bày

trò chơi thi sĩ...hồn đầy từ chương

giao du chữ nghĩa dị thường

ngón gầy gõ...chạm phải đường thơ qua

*

Thử nay nắng đủ tuổi chưa

về soi trên má, hay vừa thôi nôi?

đếm hoài...chỉ 4 mùa thôi

răng tên Ai giữa lòng tôi...vẫn là...

 

đông hương


NGƯỜI MÊ NẮNG MẶT TRỜI

Ưa đi tìm nắng mặt trời

tìm trăng dưới biển, tìm mây trên rừng

hồn mưa chạm gió bâng khuâng

vụng về, tôi đón mông lung vô thường

*

Tay đơn, vọc lá bên đường

nhũn vàng từ thuở lưu vong cuối cùng

chấm sương, thử viết tên anh

thêm vài chấm phá cho thành giòng thơ

*

Lung linh âm sắc bất ngờ

bẩy màu huyên ảo trên bờ lá Thu

ngờ mình...không lẽ nhà thơ

'' nhà thơ en herbe ''rồi vu vơ cười

*

Từ khi mê nắng mặt trời

ơ, con bà nó...sao đời... dễ thương

 

đông hương


THÀNH PHỐ NGÀY XƯA CÓ ANH

Xin cảm ơn tiếng Sát Sát oai hùng

của những Cọp Rừng Cao Nguyên Trường Sơn...


Lâu lắm mới về thăm phố cũ

đường xưa đã mất dấu Người rồi

tiếng gió luồn qua Cao Nguyên Phố

bốn mùa chỉ vẫn mùa Đông thôi

 

Tầm mắt chao nguyên tìm kỷ niệm

bàng hoàng ...nghe những giọt buồn rơi

đâu xe nhà Binh chở đầy Lính Trận

khuôn mặt tim tìm...Mũ Nâu ơi

 *

Nón sắt, giày Saut ... đường Hoàng Diệu

aó trận bông rừng...thương thiệt thương

thành phố đi_về chừng dăm phút

thành phố ... một đời... tôi vấn vương

**

Chợt thấy mắt mình sao nhuốm mặn

như là thẩm thấu một thân quen

đường sá bây giờ...bụi vẫn đỏ

đỏ luôn miếng vải thêu sao vàng

 *

Bóng ma ngày cũ vương sâu mắt

những chàng trai Việt đẹp, oai phong

áo trận...dẫu bạc màu...tim vẫn nhắc

ngày ngày khi nhịp đập chưa ngưng

***

Ôi Pleiku, thành phố của Anh

em về thăm...vì nhớ cuộc tình

thành phố ngày xưa...thành phố Lính

bây giờ...và mãi mãi không quên

 

đông hương


BÌNH THƯỜNG NHƯ...

Bình thường như chuyện nắng mưa

giòng thơ trôi giữa hai bờ buồn xuôi

phù sa khoé mắt lở rồi

sao mi còn ngấn lệ ngời...tại đâu

*

Bình thường huyền thoại chiêm bao

thấy tôi phù thuỷ đổi sầu thành vui

lắm khi nhận cảm bùi ngùi

mở bình tửu đắng, uống vùi ̣đến ngây

*

Bình thường ngấn mặn loang dài

vỡ quanh triền mắt  đắm say ...nhớ Người

nhấn buồn, giữ chặt lòng tay

buộc thời gian với tơ mây lửng trời

*

Tôi ôm tách ngọt tình ̣đầy

nhắp môi ...nghe nặng hao gầy thân quen

 

đông hương