Nhớ Xuân Xưa - Thơ Ngọc Trân

 

Ta lạc lõng mừng xuân trên xứ lạ!
Không mai vàng khoe sắc đó xuân sang!
Nhớ quê hương bao xuân đến huy hoàng,
Tươi sắc thắm muôn hoa cùng khoe nhụy.
Ngày đầu xuân gió mơi man rất nhẹ,
Én lưng trời bay lượn khắp không gian,
Nắng xuân hồng hôn nhẹ tóc giai nhân,
Vang tiếng pháo đón chào mùa xuân mới.
Khắp phố phường dập dìu đôi trai gái,
Đi lễ chùa cùng hái lộc đầu năm.
Quỳ bên nhau trong nghi ngút hương trầm,
Cùng khấn nguyện cho tình yêu tươi thắm.
Ta nhớ mãi những mùa xuân nắng ấm,
Nơi tuyến đầu cùng bạn giữ quê hương,
Đón xuân sang trong ước mộng bình thường,
Mong đất nước bình yên thôi lửa loạn.
Ta giờ đây nhìn mây trời ảm đạm!
Nơi xứ người tuyết trắng phủ mênh mông!
Đón xuân sang buồn nặng trĩu trong lòng ,
Thương nhớ lắm những mùa xuân quê mẹ.
Đêm giao thừa chúc nhau trong ngấn lệ!
Ta tài hèn lòng thẹn với non sông!
Để giờ đây khi xa cách ngàn trùng,
Ta lại nhớ khi xuân về đất mẹ!
Ngọc Trân

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2021

KHÓI HƯƠNG CHO HUẾ - Để tang cho Huế 53 năm (1968-2021) - Thơ NHƯ THƯƠNG


KHÓI HƯƠNG CHO HU

Để tang cho Huế 53 năm (1968-2021)

 

Cố đô Huế có còn màu tang trắng

Của tháng năm mang vết tích đau thương

Nỗi thống khổ khuất chìm trong thinh lặng

Ẩn hiện về đẫm huyết lệ sông Hương

 

Máu oan khiên có xuôi dòng Tả Trạch

Núi Ba Tầng đống xương hận về đâu

Khe Đá Mài vùi thây từng ngóc ngách

Sọ, xương người - hồn phách tận rừng sâu

 

Ta đốt nến, niệm kinh cầu uổng tử

Khói hương buồn quyện tiếng khóc oan khiên

Nghe đâu đây còn tiếng gầm quân dữ

Đất kinh hoàng, người đối mặt cuồng điên

 

Lời cầu nguyện đã hơn nửa thế kỷ

Nước mắt khô và nhân ảnh chẳng còn

Chỉ niềm đau về trong cơn mộng mị

Giọt lệ tràn, tay Mẹ bới xác con …

 

Như Thương

(Tháng Giêng, Xuân Tân Sửu 2021)

CHƯA BAO GIỜ - Thơ Đỗ Anh Tuyến

 
 

Chưa bao giờ anh phũ phàng đến thế
Lặng lẽ ngồi im
Lặng lẽ đi về
Em ngủ gật sau những giờ chờ đợi
Mỏi mòn nhìn vế phía giấc mơ anh ...

 

Chưa bao giờ em cất tiếng trách anh
Dù là tận đáy lòng sâu thẳm
Vậy mà hôm nay
Thấy nỗi buồn cứ hát
Chạm lòng em ....những cảm xúc vô cùng

 

Chưa bao giờ em có thể hình dung
Nếu một ngày em không còn anh nữa
Em không cố để rồi ôm nuốt đắng
Cũng như chẳng bao giờ
Muốn thay đổi chính anh

 

Chưa bao giờ
Chưa bao giờ đâu anh ...
Chỉ nín lặng nhìn anh bên bàn phím
Tay gõ nhịp nhàng, chìm đắm với hư vô
Chưa bao giờ sóng biếc lại đẩy xô
Chèn nhau mãi đến tận trời cuối đất
Chỉ có biển, có thuyền và mây biếc
Trôi ngang trời...là thoáng thấy em đau ...

 

Chưa bao giờ em để lộ phút nào
Rằng mình đã và đang phiền muộn đấy ...
Cũng chỉ vì anh và vì anh thôi đấy .
Sao làm em buồn, em khổ thế ...anh yêu!

*.

ĐỖ ANH TUYẾN

dovantuyenbk@yahoo.com.vn

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2021

CHÉN XUÂN - Thơ Huy Văn

 

Đón Xuân bằng chút rượu mừng
Chung pha dâu bể, chén bừng bừng tâm
Tiếng ai trong gió thì thầm
hay lòng cô lữ vọng ngân cung sầu?!
Xuân đang ấm nắng nơi đâu?!
Chốn này vàng võ một màu đông miên
Giữ trong tâm tưởng nỗi niềm
của thân phiêu lãng bên thiên di đời
Xuân ngoài vạn dặm trùng khơi
Cố hương nắng lóa, xứ người tuyết rơi
Tháng giêng mây xám giăng trời
Lạnh tràn lên mắt, tim bời bời rung
Nàng Xuân phiêu lãng ngàn trùng
Người còn treo khối tình chung một thời
Quê hương xa tít mù khơi
Nửa vòng trái đất trông vời xuân quang
Ngoài hiên sương tuyết ngút ngàn
Trong lòng hiu hắt những hàng nến hoa
Nắng xuân lạc cõi ta bà
thành đông phong gọi tình xa, mộng gần
Ước gì tôi được một lần
Hồ trường nâng chén cùng Xuân giao hòa
Xứ người! Đâu phải quê ta
Chén xuân dù cạn chỉ là gượng vui
Trời tha phương vắng tiếng cười
Hẹn mai thắp nến hồng tươi dâng đời
Tình chung một thuở Xuân ơi
dù phai hương sắc cũng ngời ngời tâm!

HUY VĂN

Lướt Thườt Cứ Mưa Hoài - Thơ Như Nguyệt - Nhạc Nguyễn Hữu Tân


Có tình yêu

Thế gian còn đẹp mãi

Có nụ cười

Hoa thắm chẳng tàn phai

Có mắt nhìn

Một lần là mãi mãi…

 

Có môi em

Trái nho chín ngọt ngào

Có trăng sao

Trời đêm đầy mộng ảo

Có tiếng cười

Ngọc vỡ, thấy nao nao

 

Có tiếng khóc

Nghe xa xót nghẹn ngào

Có ánh nắng

Sáng ngời trên mái tóc

Có mặt trời

Nuôi sống thế gian đau

 

Ánh mắt chàng

Làm tim thấy nôn nao…

Bàn tay chàng

Nắm bàn tay em ấm

Môi hôn chàng

Giúp quên đời khổ não

Nụ cười chàng

Làm suốt kiếp lao đao

 

Còn khát khao

Nên còn làm thơ mãi

Lá úa buồn

Cỏ nát dưới chân ai

 

Có em nhớ

Em nhớ anh nhiều lắm!

Trời còn mưa

Lướt thướt cứ mưa hoài…


Như Nguyệt 

HÃY CÙNG NHAU CHẦM CHẬM NHẤP NGỤM TRÀ - Thơ phóng tác CHẨM TÁ NHÂN

 

Không một ai có thể 

Biết lúc mình ra đi.

Thời gian không còn đủ 

Tỏa sáng có mong gì?

Vậy hãy chậm và nhẹ 

Nhấp ngụm trà ngon nhe!


Đời sống thực ngắn ngủi 

Ta vẫn cảm thấy dài.

Làm nhiều việc, ta phải,

Mà cũng lắm khi sai.

Gần cả đời vươn tới 

Mong được vững mạnh hoài. 

Nhưng sớm muộn ngày cuối

Cũng sẽ đến, bạn ơi!

Vậy xin đừng trễ nải

Nhẹ nhàng, từ tốn thôi

Nhấp ngụm trà, chậm rãi.


Bạn ta, người này còn,

Kẻ kia mất, chuyện thường.

Tình bạn ta trân trọng

Nhưng ai mãi cạnh bên?

Trẻ con rồi sẽ lớn,

Và vỗ cánh tang bồng 

Có ai mà tiên đoán 

Tương lai ra sao không?

Nên nhẹ nhàng, chẩm chậm 

Nhấp chén trà thơm hương.


Cuối đời ta cảm nhận

Thế nào là Tình Yêu,

Chốn Hồng Trần, thân phận 

Cả trên những vì sao.

Ai là người lo lắng 

Ta cảm kích ơn sâu.

Để ưu tư lắng đọng,

Thở ra, cười đi nào,

Rồi nhẹ nhàng, từ tốn

Nhấp ngụm trà cùng nhau.


Thời gian hãy chia sẻ 

Với mọi người quanh ta.

Hãy gắng làm tất cả  

Mọi thứ việc gì mà 

Khả năng bạn có thể 

Tạo niềm vui chan hoà 

Cho bà con, huynh đệ 

Những người quen, thân, sơ.


Hãy cho họ cảm thấy 

Bạn đặc biệt quan tâm.

Bởi ai biết đâu đấy 

Khi nào thì thời gian 

Đưa họ về “chốn ấy”.


Ai cũng có thể nói

Nhưng đối thoại, mới cần.

Vui thú, ta đạt tới 

Nên cùng nhau ăn mừng!


Một mình, ta cười mỉm,

Tiếng cười sẽ nổ ran

Khi ta tụ thành đám 

Với những người thân, quen.


Tình người là thế đó.

Đơn độc, ta là chi

Không bạn bè, huynh đệ?

Vậy thì, các bạn nha,

Giữ liên lạc chặt chẽ 

Giữa bằng hữu chúng ta.


CHẨM TÁ NHÂN 

(phóng tác)

01/28/2021

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2021

LẠC VÀO THIÊN THAI - Thơ Trần Quốc Bảo

Cuối Năm, uống rượu một mình,  

Chưa say...mà chợt ... thấy hình bóng ai?  

“Giáng Tiên”, mắt phượng, mày ngài  

Ô hay! Đâu phải Bồng Lai chốn này?  

 


Men Hoàng-Hoa-Tửu ngt ngây,  

Cùng Nàng chuốc chén, vui vầy Tất Niên  

Nụ hôn, người đẹp trao duyên ...  

Quanh tôi, cảnh vật bỗng nhiên khác thường!  

       
Đông , Tây, Nam, Bắc ... bốn phương  

Ngàn hoa rực rỡ, tỏa hương ngạt ngào  

Gió bay, rơi rhoa đào  

Dường như tôi đã lạc vào Thiên Thai?  

  


Từ trong mờ ảo sương mây,  

Bốn con Hạc trắng lượn bay la đà  

Ô kìa! ...  bốn nàng Tiên Nga  

Ngồi trên lưng Hạc, hiện ra dần dần  

   

“Hoàng Mai” nữ chúa mùa Xuân,  

“Ỷ Lan” mùa Hạ, muôn phần đẹp xinh  

Mùa Thu “Kim Cúc” đa tình  

Mùa Đông “Thanh Trúc” dáng hình như mơ!  

   

Một Năm, gồm có bốn mùa,  

Bốn nàng Tiên Nữ ngây thơ chủ trì  

Tôi, chàng nghệ sĩ tình si  

Trọn Năm yêu hết, vị chi bốn mùa!  

 


Xin cho tôi sống trong Mơ,  

Để tôi viết trọn “Bài Thơ Yêu Đời”  

Bốn con Hạc đã ... về Trời!  

Hoàng-Hoa-Tửu cũng hết rồi! ... Tôi Say ...  !!!  

   

Trần Quốc Bảo  

        Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:  

   quocbao_30@yahoo.com