Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

Thơ Trần Quốc Bảo - Trang Châu - Nhất Hùng

 

Thương Quá Sài Gòn 

Hôm rày thương quá Sài Gòn ơi
COVID hoành hành khắp mọi nơi 
Sinh hoạt đóng băng làm lỡ dở
Giao thông tê liệt sống cầm hơi
Phi trường bến cảng không còn khách
Tụ điểm công viên chẳng có người 
Dọc phố me xanh buồn ủ rũ
Ve sầu rả rích oán than đời 


Nhất Hùng 
Hè 2021, Sài Gòn trong đại dịch COVID-19

*********************
SAO CHƯA VỀ THĂM QUÊ HƯƠNG?

-Đất nước từ lâu yên ổn
Con sông Bến Hải đã mất
Đã chết tên cầu Hiền Lương
Đất nước đã thống nhất
sao chú chưa về thăm quê hương
trên một chuyến tàu xuyên Việt?

-Cháu ơi, đất nước có yên
nhưng chưa bao giờ được ổn
Đất nước có nhất
nhưng chưa bao giờ hết thống
( thống đây là thống khổ )
Nếu nhọc nhằn thể xác có phần nào nguôi ngoai
nhưng tinh thần nhân dân trên đà sa sút nặng

-Cháu sinh ra không có chú
Cháu lớn lên không thấy chú
Mẹ cháu bảo tính cháu giống chú
Chú ơi, giống chú là giống làm sao hở chú?

-Cháu ơi,lúc chú còn trẻ mẹ cháu bảo
chú là thằng em chồng cứng đầu, bạo miệng

Tai chú không quen lời trái nhĩ
Miệng chú không cai điều cấm kỵ
Chú coi thường bọn chót lưỡi đầu môi
Chú già rồi nên kiếm người tiếp đuốc để sang tay
Đất nước bây giờ đang cần
một thế hệ thanh niên
bền tâm, cứng đầu và bạo miệng

-Cháu ơi, chú vẫn đợi một ngày về
vẫn mong một ngày trở lại
nhìn thấy quê hương
Chú nghe ngóng, chờ trông
một ngày đất nước
có những bàn tay vung lên, chỉ thẳng
với những tiếng thét vang trời:
Đây là sông núi của chúng tôi
Đây là biển đảo của chúng tôi
Đây là ranh giới đất nước chúng tôi
Chú sẽ về bằng sông, bằng biển
Chú sẽ về nương gió, nương mây
để sung sướng được một ngày
an giấc ngàn thu trong lòng đất mẹ

-Chú chỉ cầu mong
các cháu trong tương lai

anh hùng như Quang Trung, Lê Lợi
như Hưng Đạo, Ngô Quyền
hay hiên ngang như Lê Lai, Trần Bình Trọng
-Chú chỉ xin các cháu
đừng là Trần Ích Tắc, đừng là Lê Chiêu Thống
bán nước cầu vinh
Đừng như những kẻ
trước kẻ thù trương cờ, xả súng
đánh chiếm biển đảo, xâm lấn biên cuơng
xâu xé thân thể quê hương
đã không dám vạch mặt, chỉ tên
mà chỉ nhục nhã cúi đầu thầm kêu là tàu lạ!

TRANG CHÂU

Hò  Huế   Thơ Trần Quốc Bảo 

Inline image

          Hò  Huế   

  

       Hò là,,, hò ơ… … !!!

 

Trăng vàng gác Phú Văn Lâu,

Thoảng nghe trong gió mấy câu khoan hò.

Trên sông, lờ lững con đò,

Trải dài sóng nước, giọng o Hương Bình…

Hò… ơi…hò…!   hò là hò... ơ…! 
 
Inline image

       - Đường vô xứ Huế quanh quanh, (*)

Non xanh nước biếc như tranh họa đồ.

Thương em, anh cũng muốn vô,

Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang

Hò… ơi…hò…!   hò là hò... ơ…

Inline image

       - Cố Đô, nay đã nát tan,

Anh ơi... qua phá Tam giang làm gì!...

Huế chừ… Huế chẳng còn chi,

Chỉ còn giọng hát sầu bi ngân dài…

Hò… ơi…hò…!   hò là hò... ơ…!  


 
Inline image
              (các hình ảnh về Huế, đều thật - (không phải minh họa)

Huế tang tóc, bởi vì ai!

Những mồ tập thể: Đá mài, Lăng cô! (**)

Biết bao sọ trắng! … Hờ ớ…ơ…

Biết bao sọ trắng, xương khô!

Oan Hồn vương vất… nơi mô bây chừ…?

Hò… ơi…hò…!   hò là hò... ơ…!   

 


Inline image

Chiều chiều, trước bến Văn lâu, (*)

Ai ngồi, ai câu… ai sầu, ai cảm!

Ai đâu ngờ… Hò ớ…ơ… Ai đâu ngờ…

Huế có ngày thê thảm như ri!

Hò… ơi…hò…!   hò là hò... ơ…!  

 

 

Học trò xứ Quảng ra thi,  (*)

Thấy cô gái Huế, chân đi không đành!

        - Đôi lời nhắn nhủ cùng anh,

Khi mô giặc Cộng tan tành hãy ra

Hò… ơi…hò…!   hò là hò... ơ…!    
Inline image

 

Mậu Thân, bày lũ yêu ma,

Làm tan nát Huế, xót xa dân tình!

Vẫn Hương Giang, vẫn Ngự Bình,

Nhưng không còn Huế chúng mình mô anh!

Hò… ơi…hò…!   hò là hò... ơ…!  

 

Hò là… hò ơi… … !!!

 

          Trần Quốc Bảo

                  Richmond, Virginia

            Địa chỉ điện thư của tác giả:

          quocbao_30@yahoo.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét