Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2022

Tháng Tư Ngày Cuối - Tranh thơ Đỗ Công Luận

 


30 THÁNG 4, QUÊ HƯƠNG LỬA ĐẠN - Thơ NHƯ THƯƠNG

 

 

Lật trang sách ngày thanh bình êm ấm

Đồng lúa vàng quê Mẹ tiếng hoan ca

Tuổi thanh xuân em mắt nồng, môi thắm

Ôm vào lòng: Đất nước quê hương ta!

.

Rồi Bắc thuộc: Dân sống đời tăm tối

Một nghìn năm đô hộ: Hận trường ca!

Gương Trưng, Triệu thúc voi ngà dẫn lối

Tiếng vọng xưa lời "Nam Quốc Sơn Hà..."

.

Trang Sử Việt không bao giờ có chữ:

Tổ tiên ta "Đầu hàng giặc ngoại xâm"

Trận mạc xưa dẫu dặm ngàn tin dữ

Chiến sĩ hề! Bên vó ngựa nghìn năm

.

Thời dựng nước đã là giặc phương Bắc

Qua thăng trầm vẫn là giặc Bắc phương!

Cha Ông ta: Gươm thiêng ngời ánh mắt

Thế hệ sau ghìm súng giữ quê hương

.

Đêm hỏa châu áo lính trận màu biếc

Lẫn thịt xương nằm xuống chốn trận tiền

Nghĩa Dũng Đài và hồn tượng Thương Tiếc

Tiễn Anh về với Đất Mẹ uyên nguyên

.

Người tuẫn tiết máu đào vương áo trận

Hồn Anh Linh theo gió núi mây ngàn

Tháng Tư ơi! Triệu khăn tang còn vấn?

Vết thương xưa: Còn hận những hoang tàn!

 

Như Thương

(Quốc hận 47 năm: 30/4/1975 - 30/4/2022)

THÁNG TƯ NGŨ TƯỚNG VI THẦN - Thơ KIỀU MỘNG HÀ


1- Nguyễn Khoa Nam

Sinh vi Tướng - Tử vi Thần
Miền Tây Tư Lệnh quân dân thương vì:
Thanh liêm, cương trực, gan lì
Vang danh Tướng trẻ Trí-Bi-Dũng toàn
Chẳng hàng tuẩn tiết hiên ngang
Cần Thơ giữ được bình an đổi cờ

2- Lê Văn Hưng

Anh hùng An Lộc Bình Long
Quyết không sống nhục “Chín Rồng Miền Tây”
Bùi ngùi im lặng vài giây
Ôm con nhìn vợ... lưng quay súng rền
Hùng thiêng thanh sử nào quên

3- Trần Văn Hai

Độc dược ra đi vẹn chí trai
Kiên cường kiện Tướng Trần Văn Hai
Vinh danh hào kiệt đời sau luận
Khí tiết hùng anh đã hiển bày
Khấn vái ngài Phan, linh chứng giám
Thì thầm cụ Diệu, hiểu lời này
Thế thời phải thế... thôi đành thế
Uống cạn đỉnh hồng hồn nhẹ bay

4- Lê Nguyên Vỹ

Sinh bất phùng thời! Khổ quá ư
Lệnh trên “mật lệnh” thật hay hư
Lên tàu đi tản người chen chúc
Đổ bộ gánh gồng mệt ngất ngư
Những tưởng vờ thua, thành đại thắng
Nào hay mất đất, nhục thiên thu
Trời ơi Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ
Phát súng vi Thần hận Tháng Tư

5- Phạm Văn Phú

Chẳng bỏ tinh binh chẳng bỏ dân
Thế cờ khốn đốn giữa mùa Xuân
Thắng/thua nào phải bày binh trận
Còn/mất đâu ngờ đã định phân
Tư lệnh mà không quyền tự lệnh
Cầm binh chẳng giống Tướng ra quân
Đành thôi “ hạt đỉnh hồng ” pha rượu
Nốc một hơi cay, gặp tử thần

Kiều Mộng Hà
April 20th2020

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2022

AI BIẾT SẦU VONG QUỐC - Thơ Thu Chi Lệ

  

Tiếng chim quyên khắc khoải sầu vong quốc

Như cung đàn ai oán giữa đêm thâu

Còn lại gì một non sông gấm vóc

Giặc từ phương bắc đã ngàn năm lâu


Ai nghe chăng tiếng sông Hồng dậy sóng

Non nước xưa đã ngập bóng quân thù

Lăng miếu cũ vàng son kinh đô Huế

Hồn thiêngTiên Đế giấc ngủ ngàn thu


Sài Gòn mất tên từ độ tháng tư đen

Hàng me già trên đường xưa trụi lá

Những con đường hôm nay giờ rất lạ

Một ngày về thăm lòng thấy ngỡ ngàng


Dòng sông Cửu đã pha mùi biển mặn

Đồng ruộng mênh mông cây lá xác xơ

Thương dân nghèo một đời nhiều cay đắng

Chủ nghĩa nào dung túng kẻ gian tham


Trời quê hương vẫn một màu mây xám

Bầy chim về ngơ ngác bóng chiều tan

Lòng vẫn luôn mang bao niềm uất hận

Xót dân mình sao mãi kiếp lầm than


Hãy bước chân trên khắp miền đất nước

Qua bao miền  biển rộng với non ngàn

Lịch sử vàng son bốn nghìn năm trước

Ai  làm cho non nước một màu đen

 

Người có về một ngày sông núi hẹn

Muôn lòng cùng chung sức cứu quê hương

Cho ruộng đồng phì nhiêu mùa lúa mới

Đàn cá về sống lại những dòng sông

 

Mong một ngày rạng rỡ giống hùng anh

Thế nước biến, lòng dân luôn thao thức

Hỡi người sau ai biết sầu vong quốc

Làm nên trang sử một  thời liệt oanh…

 

 Thu Chi Lệ

  (ThángTư, 2022)

Những Bài Thơ Tháng Tư - Thơ ĐÔ BÌNH



SÀI GÒN THÁNG TƯ

Thành phố xôn xao lúc loạn về
Người dân lắm lét sống như mê
Sài Gòn năm tháng trông xơ xác!
Nghèo đói lất lây khắp vỉa hè.


THÁNG TƯ BUỒN

Tháng tư khói lửa ngày không đợi
Nháo nhác người đi trốn biển khơi
Đạn pháo Sài gòn im tiếng thở
Phố xưa buồn mãi tận phương trời!


TRĂN TRỞ
Tháng tư gío lạnh phương này
Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời
Rượu chưa nhấp, lòng chơi vơi!
Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.
Chiến trường sinh tử mong manh
Mịt mù khói lửa vây quanh lối về!
Bạn bè bỏ lại cõi mê
Hồn phiêu rũ sạch lời thề năm xưa.
Còn ta ngơ ngẩn bốn mùa
Ngồi đây gẫm cuộc được thua tháng ngày
Xót đàn chim hạc chân mây
Bờ quê biển đảo đổi thay chia lìa!
Bãi hoang vùi dấu mộ bia
Đồi xưa cỏ mọc buồn kia lưng trời!
Đời như con sóng ngàn khơi,
Nâng tay ôm mặt khóc cười thế nhân,
Tháng tư buông súng nhục nhằn,
Về đây thao thức... chùm chăn mấy lần
Tha hương nghìn dặm gian truân,
Đời như sóng rẽ cũng phần lanh quanh!
Bao năm thiên hạ tranh giành
Riêng ta làm gã tốt xanh hững hờ…
Mê thơ hồn vẫn ngu ngơ
Ở đây lắm kẻ xoay cờ rất nhanh!
Mùa xưa câm nín đã đành
Thời nay lại gặp các con rối đời!
Xuân sang nhảy nhót vui chơi
Hạ về ca hát quên thời xa xăm
Tháng tư đốt nén hương trầm
Trong tim để khóc âm thầm cố hương.

DÒNG ĐỜI

Ta không đợi dòng thời gian vẫn chảy
Cuốn mùa đi ngày tháng cũ cao bay!
Đã bốn mươi mấy năm, ôi ngày mới,
Đời lãng quên tri kỷ vợi bên trời!
Một mai chết ta thành mây hóa khói
Chẳng thẹn lòng, chỉ đổi cuộc rong chơi.
Trong vũ trụ khắp nơi là quán trọ
Quê hương ơi ta vẫn nhớ con đò.
Thương đất nước qua lâu thời bom đạn
Mà người dân vẫn nghèo đói lầm than!
Sống nhung lụa bọn buôn quyền bè đảng,
Tội dân oan đời rách tả phũ phàng!
Ta muốn thét cho hồn hoang rướm máu
Những mộ bia đã hoang phế bạc màu
Ôi núi thẳm đường quê hương vòi vọi!
Ta không về nhưng vẫn thấy trăng soi.


Đỗ Bình

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2022

Người Lính Già Và Con Phố Cũ - Thơ BÙI PHẠM THÀNH


Một chiều lặng yên, trên con phố nhỏ,
Mây như tơ chùng lòng người bâng khuâng.
Một người lính già nhớ về phố cũ,
Con phố thay tên đã mấy mươi năm.

Chiều rơi xuống dần, cà phê nhỏ giọt,
Giọt cà phê đen như nốt nhạc buồn.
Ngoài sân ngọn đèn vàng như lá uá,
Cúi đầu suy tư thầm gọi Sài Gòn.

Con phố ngày xưa, thay tên đổi chủ,
Gần nửa đời người bãi biển nương dâu.
Chợt xao xuyến lòng nhớ bè bạn cũ,
Còn mất ra sao? Tản mát nơi đâu?

Mở máy tính ra, viết thư thăm bạn,
Nhắc lại một thời chinh chiến chưa quên
Những địa danh nào ghi trong quân sử
Còn đó hay chăng, có bị thay tên?

Tắt máy tính đi, tắt đèn đi ngủ,
Nhưng trong đêm đen mắt vẫn cố tìm.
Kỷ niệm đau thương sau ngày đổ vỡ
Có một chút gì nghèn nghẹn trong tim.

Mỗi độ tháng Tư, buồn ngày Quốc Hận,
Nhìn về quê hương sầu chuyện đổi thay.
Bạn bè rồi đây như từng chiếc lá,
Chờ mùa Thu về cuốn theo gió bay.

Bùi Phạm Thành
Ngày cuối tháng Tư, 2022

BẢN TRƯỜNG CA BA MƯƠI LĂM - Thơ Ngô Minh Hằng



 
Nén hương cho Ngày Quốc Hận 30/4.
 
 
Nén hương này xin thắp
Để nhớ ngày cha đi
Mười ngày mà hóa biệt ly
Tình thâm ai cắt, biết gì ai đau
Ở đây đất thấp trời cao
Trong tay đồ tể, lao đao phận người
Tháng Tư từ cuộc đổi đời
Giống nòi Hồng Lạc tơi bời thương đau
 
Nén hương này xin thắp
Cho mẹ tháng Tư nào
Bồng con bước thấp bước cao
Trên đường di tản xiết bao hãi hùng
Bốn bề khói lửa tàn hung
Đạn reo, mẹ gục xuống vùng cỏ may
Đứa con bảy tháng trên tay
Ngậm bầu vú mẹ, máu đầy tuổi thơ
 
Nén hương này xin thắp
Cho chị chết bơ vơ
Vượt biên chị chẳng tới bờ
Bàn tay hải tặc nhớp nhơ thân ngà
Đá ngầm lại xé tàu ra
Chị vào lòng biển thành ma ngậm hờn
Mỗi chiều biển ngập hoàng hôn
Chị ngồi trên sóng gọi hồn Việt Nam

Nén hương này xin thắp
Cho người chết vội vàng
Lai Châu, Cao, Lạng, Hà Giang
Đạn Tàu xé xác Việt Nam từng người
Chiều qua ôm súng còn cười
Sáng nay cả toán thây phơi bìa rừng
Việt Trung “chiến thắng” lẫy lừng
Người đi chiến thắng, đi nhưng chẳng về !
 
Nén hương này xin thắp
Cho người chết trong mê
Gạc ma Tàu pháo tứ bề
Lệnh ai, quân đội không hề bắn ra
Giặc Tàu giết lính đảng ta
Sáu mươi bốn mạng thành ma oan hờn
Sau hai mươi tám năm hơn
Không ai biết rõ nguồn cơn thế nào
Dân mà tưởng niệm, ôi chao
Du côn đảng đánh máu trào thảm thê !
 
Nén hương này xin thắp
Cho em tuổi trăng thề
Lấy chồng nước ngoại em mê
Đài Loan, Hàn Quốc em về làm dâu
Tưởng là hạnh ngộ cau trầu
Nào hay em chết cơ cầu đau thương
Hũ tro trở lại quê hương
Thương em, cha mẹ đoạn trường xót xa
 
Nén hương này xin thắp
Cho tình nước tình nhà
Bảy Lăm cộng chiếm quê ta
Hai vai gánh hận sơn hà bấy nay
 
Dân thì oan khốc từng ngày
Nước thì đảng sắp sang tay cho Tàu
Ba miền chất ngất hờn đau
Ta ơi thức dậy cùng nhau giữ nhà
Nếu không, Tàu thống trị ta
Đừng quên Tô Định, voi ngà, ngọc trai
Giang sơn hãy đặt lên vai
Ta không giữ nước thì ai giữ giùm???
Đừng hèn như dế như giun
Xin tôi gan thép xin hun tinh thần
Và làm bổn phận người dân
Dẹp bày phản quốc, diệt quân bạo tàn
Tháng Tư xin thắp nén nhang
Mong xanh sông núi mong vàng cờ bay ...
 
Ngô Minh Hằng
20.04.2016