Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2023

MAI SAU - Thơ Hoa Văn

 

Tôi bước đi trong nắng đổi mùa

Hương đời thơm ngát gió đong đưa

Tôi mơ về xứ nhiều sương tuyết

Uớc có bây giờ chung ước mơ

 

Yêu cuộc tình thơ dẫu muộn màng

Hoa lòng từng đoá nở cao sang

Câu ân câu nghĩa đôi mùa chậm

Cuối Hạ đầu Thu tuổi lá vàng

 

Còn tuổi nào cho để áo bay

Mơ đường thơ ấm bước chân đầy

Tôi yêu mến những vần thơ khép

Quên cả đoạn trường cả đắng cay

 

Xin trao người giữ trái tim thơ

Có cả ân tình có ước mơ

Mấy chục năm dài vay với trả

Cuộc đời dâu bể đã xa bờ

 

Còn đâu ngày tháng để bâng khuâng

Tiếng nhạc thời gian vẫn bổng trầm

Hạnh phúc vẫn còn xuân với Hạ

Đẹp tình vẹn ý trắng thế thân

 

Thơ còn trong gió để bồng bềnh

Tha thiết đường về cuối nẻo xanh

Mưa nắng còn mơ cành lá biếc

Vẫn tình khép mở nét lung linh

 

Hy vọng nào xa để được gần

Chút tình thơ nhỏ đẹp vô phân

Tôi tình thơ đã hồng đôi ngả

Gìn giữ nâng niu ấm bước chân

 

Tôi bước đi theo một hướng đời

Để lòng không lạc dấu chân vui

Tình nào mà chẳng mong manh vỡ

Xin giữ tình em mãi tuyệt vời

 

Thơ đã vì nhau cũng dãi dầu

Mong thơm giấy mực đến mai sau

Câu thơ con chữ cùng nhân thế

Duyên bút tình thơ thuở bạc đầu.


03/2023

Hoa Văn

Bụi Trần - Rời Cung Kiếm - Thơ Như Thương

 

Khép quan tài, ngày bụi trần buông bỏ

Người đi về chốn miên viễn xa xăm

Xin thong dong tự tại như cây cỏ

Để từ đây hết bao nỗi thăng trầm

Không còn nữa, để vuông tròn Đạo Hiếu

Xin cúi đầu lạy tạ: Lỗi lầm con

Đã trễ tràng người ơi... Một chữ "Hiểu"

Biển mênh mông. Núi vĩnh viễn chẳng mòn

Cuối đường đời, nụ cười hiền như Phật

Hết sân si, hết ái ố, muộn phiền

Một kiếp người đâu chỉ là Còn-Mất

Xa gian trần về lại chốn An Nhiên

Theo chân Phật, tu đoạn đường còn lại

Ơn phước dày cho muôn kiếp lai sinh

Người vẫn còn trong lòng con mãi mãi

Bỏ xác thân. Tâm rong ruổi niệm kinh

 

Như Thương

(Tháng 3, 2023)




Thứ Năm, 30 tháng 3, 2023

ĐẤT TRỜI PHÂN NGÔI - Thơ Kiều Mộng Hà


 

Mai xa con sóng ru hồn

Gió khuya còn mặn mùi cồn cát quen
Mai xa phố biển trăng nghiêng
Sóng xua nỗi nhớ muộn phiền có tan???

Mai rời hạt cát bên đàng
Dấu chân còn đó có vàng nhớ mong !!!
Mai còn luyến chút phiêu bồng!!!
Giấu trong nến lụn khuya hong dáng ngồi.

Mai quên khúc hát không lời
Mái hiên chiếc ghế còn cời chiêm bao...???
Biển ru điệp khúc rì rào
Mai xin chớ thả bùa vào cõi thơ

Tựa như gẫy gánh tình cờ
Con còng cõng mãi bãi bờ lún sâu???
Mai ta xa biển ngàn dâu
Mà sao như thể tình đầu chớm yêu

Mai về bỗng thấy đìu hiu
Bao nhiêu nỗi nhớ trà khuya gọi mời
Mai...ta thả rỗng rong chơi
Ngày sau rồi cũng đất/trời phân ngôi

Kiều Mộng Hà

Đời Lính - Soldier Cycle - Major John J. Duffy - Bùi Phạm Thành

 


Soldier Cycle

When I was a Private,
I liked to read a lot.
It was a pleasant way
To pass the time away.

Then I became a Sergeant,
And I studied my profession,
Taking pride in the ways
I knew to kill other men.

Soon I became a Lieutenant,
Becoming very serious
About my new responsibilities,
Trying to know all things.

When the war at last came,
I was wearing Captain's bars,
And fully confident
Of all I thought I knew.

I guess I did well:
Not having gone to Hell.
They promoted me Major,
Before the war was through.

I begin to wonder
Why I still soldier
Since the war has stopped,
I like to read a lot.

Major John J. Duffy
Sĩ quan cố vấn cho Tiểu Đoàn 11 Nhảy Dù. Một trong số những người sống sót trong trận chiến trên Căn Cứ Hoả Lực Charlie, tháng 4 năm 1972

Đời Lính

Khi tôi là người lính
Tôi đọc sách rất nhiều
Đó cũng là một cách
Đốt thời gian cháy thiêu.

Rồi trở thành Trung Sĩ
Được huấn luyện những cách
Rất tự hào về việc
Biết giết những người khác.

Khi trở thành Thiếu Uý
Trở nên rất nghiêm trang
Học hỏi rất nghiêm túc
Tất cả được rõ ràng.

Khi chiến tranh tràn về
Lon Đại Uý trên vai
Lòng tự tin vững chắc
Không điều gì đáng ngại.

Tôi nghĩ mình làm tốt
Vì chưa xuống địa ngục
Được thăng chức Thiếu Tá
Khi chiến tranh chưa dứt.

Tôi bắt đầu tự hỏi
Sao vẫn là người lính
Khi chiến tranh đã tàn
Vẫn đọc về đời lính.

Bùi Phạm Thành
Tháng 7 năm 2022

Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2023

THỜI KHÓI LỬA TRÊN QUÊ HƯƠNG - Thơ Thu Chi Lệ

 

Một thời qua anh khoác áo chinh nhân

Giày sô dẫm khắp núi rừng hoang dại

Vì non sông đâu sá đời trai trẻ

Đi khắp vùng chiến thuật cứu quê hương

 

Ai nghe chăng gió mùa đông se sắt

Cơn mưa chiều đẫm ướt mảnh chinh y

Chiếc poncho* rừng sâu không đủ ấm

Nên từng đêm thao thức với trăng khuya

 

Đêm không ngủ anh nhìn hỏa châu sáng

Trên bầu trời đã tắt những vì sao

Dường như có một vầng trăng ngơ ngác

Trăng đã mờ khuất bóng một đêm xưa

 

Chỉ là trăng non gác trên đầu súng

Đêm tiền đồn xa nghe tiếng đạn rơi

Đâu dám nghĩ đến một thời thơ mộng

Thuở cùng nhau dạo bước đã xa xôi..

 

Anh đã xông pha vào nơi lửa đạn

Rồi nằm xuống một đêm lạnh mùa đông

Anh ở đâu, thời gian buồn quên lãng

Chút hồn thiêng còn lại với non sông

 

Anh đã  hẹn ngày thanh bình trở lại

Chốn biên thùy gục ngã giữa sương khuya

Sông Bến Hải đã sầu chia ngăn cách

Ý thức hệ đôi miền vẫn chia hai

 

Non sông nầy một thời đầy khói lửa

Người đi tìm ánh sáng buổi bình minh

Ánh dương tàn, hoàng hôn về u uất

Đất nước mình một thuở đã điêu linh..

 

(*) Tấm vải nylon rộng để đắp hay choàng cho lính thời VNCH

 

    Thu Chi Lệ

  (Ngày 24.03.2023)

(Tưởng nhớ QH thứ 48)

 

 

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2023

NHỮNG NGÔI MỘ PHỦ LÁ CỜ VÀNG. - Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương



Tôi thấy những ngôi mộ phủ lá cờ vàng,
Trong nghĩa trang còn tươi màu đất mới,
Đã biết buồn quê hương mình lửa khói
Đã chạnh lòng thương người lính hi sinh.

Anh là người lính đã có gia đình
Bỏ lại vợ hiền đàn con thơ dại,
Những vành khăn tang bàng hoàng chít vội,
Bên quan tài buồn để tiễn đưa anh.

Anh là người lính trẻ tuổi độc thân,
Rời sách vở anh lên đường nhập ngũ,
Ngày người mẹ nhận tin con báo tử,
Làm sao kể hết những nỗi đớn đau.

Anh là người lính đang có người yêu,
Hẹn cưới nhau khi tàn mùa chinh chiến,
Chưa kịp tái ngộ một lần về phép
Anh ra đi mãi mãi chẳng trở về.

Súng đạn vô tình làm lỡ lời thề,
Bao cuộc tình, bao nhân duyên chờ đợi,
Anh là ai cũng chìm vào hương khói,
Những người thân bè bạn hẹn kiếp sau.

Hỡi người tử sĩ dưới nấm mồ sâu,
Tiếc thương anh lá cờ vàng ấp ủ,
Nghĩa trang quân đội những ngày nắng gío
Vòng hoa tang héo úa chết theo người.

Tôi lớn lên theo cuộc chiến ngậm ngùi
Đã chứng kiến người đi không trở lại
Cho đến hôm nay tôi còn nhớ mãi
Ngôi mộ năm xưa phủ lá cờ vàng..

Nguyễn Thị Thanh Dương

Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2023

“TAXI” RA BIỂN NĂM NÀO > thơ, tranh ảnh, trình bày & website: Ý Nga, Bảo Trâm, DHCT, Cát Đơn Sa, VN VĂN HIẾN



CÔNG CÔNG AN: ĂN!

Công ăn: gần hết cả kho
Việc làm: nhập nhoạng cướp, quơ, côn đồ
Bám vào nhơ nhớp giang hồ
Công an, cán bộ đỏ ô phủ đầu.

Ý Nga, 19.3.2023


Thơ và trình bày: BẢO TRÂM


Chân thành cám ơn website đã lưu trữ thơ văn của Ý Nga & bạn hữu:

VIỆT NAM VĂN HIẾN

Kính giới thiệu đến quý Độc Giả năm châu:





ÁC NGHIỆP

Tự hào, háo thắng, chủ quan
Không nhìn xa, chỉ thấy gần, cạn nông
Bên ngoài biến động Tây, Đông…
Ở trong danh hão hư không, mộng ngày?
Đi đêm, chính trị ngoại lai
Đưa dân tộc đến bi ai hãi hùng.

Ý Nga, 18.3.2023





“TAXI” RA BIỂN NĂM NÀO
*
Viết chung với một trưởng Hướng Đạo trong nước: DHCT.
Chuyện thật của 1 Hướng Đạo Sinh đã ra đến tàu sắt còn bị bắt vào tù ngục nhỏ
và chịu cảnh rã rệu trong nhà Tù “Vĩ Đại” cho đến nay.
*
Bốn mươi năm, một chỗ nằm
Thương ghe rệu rã thăng trầm oái oăm
Chia chung hiểm họa, nỗi niềm
Cùng ra tàu sắt, nát tim: quay vào.

Em tuyệt đạo, ta vào lao
Học hòa nhập hội-đỏ-màu thê lương
“Vượn” lên, tư tưởng bất thường,
Thái hòa, hạnh phúc? Vô phương cát tường!

Rì rào tàu chuối khóc thương
Ta, em ở lại chung đường gian nan
Thương người chủ đã thành thân
Hai mươi năm bỗng ban ân: viếng xuồng.

Cảm thương, xúc động quay cuồng
Ghe ơi! Thể chế I Uông đóng tuồng
“Rắn buông, mềm nắn” thõng buông
Xót đời rã rệu thảm buồn biển Quê!

Ý Nga và DHCT, 29.1.2023

*Cát tường: điềm lành, việc hay.

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2023

LỤC BÁT THÁNG TƯ 2023 - Thơ HUỆ THU

 

Một Khúc Phim
Ngày Tháng Cũ
Bỗng dưng...tất cả im lìm
Dân ngồi túm tụm, lính tìm chỉ huy!
Ba mươi tháng Tư, chuyện gì?
Ông Kỳ, ông Thiệu đã đi đâu rồi?
Ông Minh ai khiến cất lời:
"Ở đâu ở đó đón người anh em!"..
Sài Gòn vẫn vậy, còn nguyên
Lính vừa ra trận, vô duyên tan hàng...
Gió không bay nữa cờ vàng
Miền Nam đã mất, ngỡ ngàng được sao?
Ông Hương cầm khăn lên lau
Những giọt nước mắt dân trào...bỗng dưng?
Cuốn phim quay lại đau lòng,
Bao năm mà vẫn còn vòng khói nhang!
Lính nằm đâu những nghĩa trang?
Tha ma? Hay bãi cát vàng trăng sao?
Lẽ nào...một giấc chiêm bao
Lẽ nào...những tiếng hô hào hết nghe?
Thương ơi Mẹ đợi con về
Thương ơi vợ nhớ chồng thề trăm năm!
Gừng cay, muối mặn, tình thâm
Cha tay gạt lệ lòng bàn tay sâu!
Đất trời trưa bỗng âm u
Cuốn phim tới đó đổi màu tím than!
Việt Nam! Việt Nam! Việt Nam!
Nước non đứt đoạn, bạt ngàn đại dương...
Tôi xem phim cũ mà thương
Phận tôi cả phận bà con quê nhà...
Huệ thu
Thơ Tháng Tư 2023

Tháng ba, thất thanh đà nẵng - Thơ TRẦN YÊN HOÀ



Tháng ba khô quánh vành môi nóng
Môi khốc trơ như khí đất trời
Đà Nẵng rang hầm đêm cạn kiệt
Trông vời Thường Đức đồi ma trơi

Lính chết quanh đồn chưa rõ mặt
Những khuôn mặt trẻ quá ngây thơ
Viên đạn trúng thân làm co giật
Tuổi thơ đành xa bỏ cuộc chơi

Thường Đức máy bay sà xuống thấp
Tản thương dân lính khỏi nơi này
Khói bụi mù trời sương mịt đất
Đạn rền cùng tiếng hú quanh đây

Tháng ba Đà Nẵng thất thanh gọi
Tam kỳ, Tiên Phước rút quân nhanh
Lính cùng dân tả tơi hoa lá
Đường ngang bít lối, mù quân hành

Bỏ lại đàng sau những hỗn loạn
Lính cùng dân...trời đất khốn cùng
Dân - con cá đang nằm trên thớt
Kiếp người trôi nỗi thật lao lung

Tháng ba thoi thóp hơi thở gấp
Đà Nẵng ngùi trông ở cuối đường
Ta chợt thấy mình như gấp gáp
Bỏ rời Đà Nẵng tránh tai ương

Tháng ba Đà Nẵng co giò chạy
Chen chúc nhau theo sóng xuống thuyền
Lặn hụp cực cùng bên nổi chết
Ơi đêm Đà Nẵng có buồn không?

Đà Nẵng phố phường đang ụp xuống
Một trời lửa rực đằng sau lưng
Một trời quê bỗng dưng tàn lụi
Bên bến sông Hàn khóc đau thương

Tháng ba năm ấy còn ai nhớ
Ngó lại đàng sau những mịt mùng
Hồn đâu trong tháng ba ngày đó?
Chiến tranh hề! nước mắt riêng chung

Trần Yên Hòa