Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2024

Thu (Vàng) - Thơ Trần Yên Hoà



Thu đang đến nghĩa là em đang đến
Bước chân em xao động cả san hà
Ta dại khờ ôm gối mộng tình ta
Ta khốn khổ bơ vơ nhìn lá chết.

Em thổi gió cả một trời sương tuyết
Một rừng cây xào xạc lá khô kêu
Con ngựa hí suốt chặng đường mê mệt
Lá vàng ơi, thu đến tự bao giờ

Ta vẽ trong ta nhiều trang tình sử
Một rừng phong vàng ruộm cả non sông
Ta huyển hoặc em một loài chim lạ
Hót líu lo trên nhã nhạc cây cành

Em trổ nụ đời ta thêm hương sắc
Đất nở hoa khai phóng cuộc tồn sinh
Em thay áo ta mùi hương trầm mặc
Cuộc nhân gian hạnh phúc được bao lần

Em đã đến, ơi thu vàng đã đến
Ghé môi hôn cùng hoa cỏ gọi mời.
Ta mắc lưới em như dòng sinh mệnh
Em vàng hoa, ta mắc võng ta chơi.

Trần Yên Hòa

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2024

THÁNG MƯỜI TRỜI MƯA - Thơ Nguyễn Vĩnh Giao



 

Tháng Mười mưa mãi mưa hoài

Mưa bên song cửa, mưa ngoài mái hiên

Giang tay ôm nỗi ưu phiền

Chạnh lòng một phút cuồng điên nhớ người 

*

Ngày năm xưa, cũng Tháng Mười

Lần đầu hò hẹn cùng người lang thang

Chiếc xe gắn máy cà tàng

Chở em len giữa hai hàng cây cao

Trong lòng hoa nở xôn xao

Tưởng chừng như tự thuở nào quen nhau

 

Mưa Sài-Gòn đến rất mau

Thoáng phút giây, đã đất trời mù sương

Mây đen bao phủ phố phường

Mưa từ đâu đến, bốn phương giăng đầy

 

Dìu nhau nấp dưới tàn cây

Ngàn bong bóng nước vỡ đầy chung quanh

Nép đầu vào sát lòng anh

Em mỉm cười, mắt long lanh rạng ngời

Ôm nhau lặng ngắm mưa rơi

Tình trong như đã một đời ái ân

 

Mưa làm mê đắm tình nhân

Quên mình ướt sũng từ chân đến đầu

Mưa đến mau, mưa ngừng mau

Hai con chuột lột nhìn nhau cười giòn

Hẹn còn mưa ở Sài-Gòn

Chúng mình hai đứa vẫn còn có đôi 

*

Tình rồi cũng bọt bèo thôi

Anh theo cánh gió, nổi trôi xứ người

Đi trong mưa lạnh Tháng Mười

Lòng bâng khuâng nhớ đến người năm xưa

 

Tháng Mười nay vẫn còn mưa

Thiên đường lạc bước, anh chưa trở về

 

Nguyễn Vĩnh Giao

(Houston)

MÃI MÃI CỦA TÌNH YÊU - Thơ Nguyệt-EmXưa

 


Hãy nhón đôi chân lên đi em!
Môi anh đang chờ đợi
Hay em ngồi xuống đây
Cùng anh nghe sóng biển thì thầm
Hãy tựa vai anh đi em
Đêm càng sâu càng lạnh
Trăng càng cao càng tỏ
Răng em trắng trong mời
Hãy nằm cùng anh nhé
Sao khuya đang hờn ghen
Nhấp nháy cả khung trời
Nhập tràn vào mắt em
Đừng nói, anh cũng hiểu em muốn gì đêm nay.
Khúc Thụy Du, ánh trăng vàng...
Anh không là chim bói cá, để em phải chờ
Anh đang run đôi tay, anh đang mỏi đôi chân.
Vì em và vì em tất cả.
Biển sóng đang xô nhau.
Anh giữ em trong áo lụa vô tình
Để răng anh muốn cắn, để hồn anh muốn say
Biển anh chả cần, chỉ mình em thôi, mặc sóng đời vồ dập.
Em, em ...thiên đường nào cho ta hôm nay
Những đắm say cuả tuổi trẻ
Ngày mai chúng ta già, mà biển vẫn trẻ
Hát mãi bản tình ca muôn thuở.
Anh nhắm mắt chờ em, một đêm say, cuồng phong của bão tình đắm đuối.

   Tháng Mười nhớ anh DTL

Nguyệt-EmXưa

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2024

Mùa Đông Bâng Khuâng - Thơ Thu Chi Lệ

 



Em có hay mùa đông vừa mới đến
Lá trên cành xơ xác bóng cô liêu
Bầu trời xa lãng đãng vầng mây xám
Chim lạc bầy ngơ ngác những chiều nghiêng

Gió bấc về lạnh lẽo ngoài hiên vắng
Bên thềm hoa đọng lại giọt mưa thưa
Lòng thao thức những đêm dài quạnh quẽ
Gối chăn mềm tơ tưởng dấu hương xưa

Nghe rét mướt từ khi lòng khép lại
Nỗi mong chờ se sắt giữa cơn mê
Một ngày người đi xa miền quan tái
Thương nhớ người ngàn dặm chốn sơn khê

Miền viễn xứ một trời giăng sương trắng
Hoa tuyết rơi đầy trên mái nhà ai
Đôi chim quyên tìm nhau tha thiết gọi
Kẻ không nhà biết nương tựa nơi đâu?

Đi cho hết cuối con đường cô lữ
Cánh hoa sầu khép kín suốt mùa đông
Con bướm lượn tìm cành hoa nhỏ
Cánh buồn ngơ ngác giữa mênh mông

Ta dẫm bước trên đường đầy xác lá
Vùi chôn trong tuyết trắng mùa đông
Mang chiếc áo mùa đông chưa đủ ấm
Biết làm sao ấm lại trái tim hồng

Em biết chăng khi thời gian chẳng đợi
Áo lụa ngày xưa ấy đã xa xôi
Theo bước chân ai những chiều lộng gió
Giờ mình ta lê bước nhỏ chơi vơi

Hàng cây bên đường xưa sao lặng lẽ
Tháng ngày qua lá rụng đã bao lần
Hỏi người đi có bao giờ trở lại
Mùa đông nầy lòng vẫn thấy bâng khuâng..

Thu Chi Lệ


( Ngày chớm đông 2024)
“Những Dòng Thơ Cuối“

MÙA THU HƯƠNG PHẤN - Thơ Khê Kinh Kha



Cho DP

trong mắt em mùa thu vừa đến vội
gió lạnh đầy trong nỗi nhớ chơi vơi
anh chợt biết vì sao thu yếu đuối
bởi vì em gửi nhớ đến bên tôi

này em hỡi thu này mình xa cách
nên lá vàng rưng rức theo gió lay
nên chiều nay mình anh ôm lá khóc
mà ngỡ hồn mình trên cánh lá bay

anh sẽ mượn con gió trên cành lá
và cánh chim lãng đãng giữa chiều tà
để anh gửi về em nụ hôn ấm
ấm trong mặn mà- ấm trong tình ta

anh sẽ góp ánh trăng vào ước vọng
và giọt sương long lanh như mắt em
đề ấp ủ trong tháng ngày xa vắng
cho tình mình dịu ngọt đến dễ thương

anh sẽ nhặt nắng hồng rơi trên lá
và nhẹ hôn để nhớ môi em nồng
anh sẽ kết mây trời thành tóc xõa
anh sẽ ôm – tựa má vào mây mềm
và sẽ thở vào mây lời yêu mến

anh sẽ hái vạn ngàn cánh sao băng
và sẽ nguyện xin Chúa tình em ngoan
để mùa thu trong anh đầy hương phấn
hương phấn tình mình – hương phấn yêu đương

khê kinh kha
(Tác giả gởi)
tranyenhoa/blog