Lá quê người rụng vàng sânHết mùa xanh biếc bón phân đất lànhLá quê tôi đã lìa cànhDẫu bao năm tuổi trên nhành yêu thươngĐau lòng mảnh đất đoạn trườngNuôi cây cội rễ bén hương quê nhàKhói lam theo bóng chiều tàVề thơm tóc mẹ … Can qua sẽ tànĐón con về lại xóm làngGốc mai trẩy lá trăng vàng lung linhTừ ngày nhập cuộc chiến chinhCửa nhà quạnh quẽ bóng hình con đâuSông quê nước chảy qua cầuTiễn con gươm báu khoác màu chinh yMai vàng chưa trổ... con điCon đền nợ nước phân ly đoạn đànhMẹ ngồi mắt lệ đọng quanhLá quê tôi rụng còn xanh xuân thìNhư Thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét