Dang Dở - Thơ Ngọc Quyên
Một lần dang dở tình sầu
Con tim nhức nhối hồn đau tật nguyền
Như lục bình lắm truân chuyên
Sóng dào dạt sóng vỗ thuyền lênh đênh
Nỗi buồn như gió chiều lên
Hoàng hôn lịm tắt mông mênh nước trời
Biết về đâu chốn mù khơi
Cánh hoa tình ái chơi vơi hồn gầy.
Người đi vạn dặm sầu mây
Để người ở lại lầu tây lạnh lùng
Ngậm ngùi ôm mối tình chung
Khoảng đời trước mắt sau lưng giọt buồn
Mưa , hay triền mắt lệ tuôn
Đêm chưa kịp giấc đã dường tan mơ
Xuân đời chưa nhạt câu thơ
Nồng nàn còn đắm , hững hờ người xa.
Hãy dừng thôi giấc mơ qua
Lời yêu tan mộng thật thà hồn đau
Xa rồi duyên ước ta trao
Chỉ là gió thoảng tan vào hư không .
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét