Ngậm Ngùi - Thơ Ngọc Quyên
Thăng hoa , khổ ải nào ai biết
Trầm luân , nghiệt ngã bấy nhiêu thôi
Nén sầu , vơi nhớ , cho nhân loại
Bớt giận hờn , thôi hết ngậm ngùi .
Đã quyết không bận lòng chi nữa
Chiều chiều sao lặng ngắm mây trôi
Thả hồn về phía chân trời tím
Nơi tình yêu tiền kiếp luân hồi .
Đã mong con tàu không bến đổ
Lặng lẽ ngang qua những chặng đời
Xuôi ngược , vô tâm , hồn trơ lặng
Dẫu vàng son một thuở khôn nguôi .
Lẽ đâu trách người sao bội ước
Quên thề quên mộng thắm đôi mươi
Vò võ đêm thâu sầu đối bóng
Cố quên lời yêu ái đầu môi .
Hỡi những cánh chim về đâu đó
Tìm nơi tổ ấm sống yên vui
Vùng trời bình yên không bão nổi
Thênh thang cùng lữ khách quên đời .
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét