Ta đã mất những mùa xuân nắng ấm,
Cùng mẹ già đi hái lộc đầu năm.
Lòng bâng khuâng nghe mẹ khấn nguyện thầm,
Mong đất nước từ nay thôi lửa loạn.
Ta đã mất những gì thương nhớ nhất!
Những vui buồn đời quân ngũ xa xưa,
Tuổi hoa niên ôm giấc mộng sông hồ.
Rời trường mẹ với muôn ngàn mộng ước,
Ta đã mất lời thề xưa giữ nước!
Nên từng đêm chuyện cũ vẫn hiện về.
Vẫn thấy mình kiêu dũng trấn sơn khê,
Cùng chiến hữu nơi tuyến đầu ngăn giặc.
Tháng tư ấy ôi nỗi sầu mất nước!
Nơi xứ người lòng thẹn với non sông.
Tình quê xưa luôn phảng phất bên lòng,
Thương nhớ lắm những gì ta đã mất!
Ngọc Trân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét