Có những nỗi buồn không thể chia đâu!(*)
Cứ âm ỉ trong tận cùng tâm thức
Nỗi buồn tôi luôn ngày đêm ray rứt
trải vào thơ, đan thành những cung sầu.
Có những nỗi buồn không biết gửi vào đâu
Dỗ lòng mãi cũng không nguôi trăn trở
Từ một dạo dùng dằng, chân không nở
rời quê hương. Buồn cứ thế...đậm màu!
Có những nỗi buồn bên trời hiu quạnh
Biết gửi về đâu?! Trời, Đất bơ vơ
Những tâm tư của tháng đợi, năm chờ
cứ như thế: lạnh tràn lên chăn, chiếu!
Nỗi buồn tôi thường bâng quơ...khó hiểu!
Nén trong tim, máu làm nghẹt dòng trôi
Trao cho người càng nhức nhối nên...thôi!
Đã quen lắm: những đêm hồn dị mộng!
Có những nỗi buồn bâng khuâng, lắng đọng!
khi hoàng hôn nghiêng nắng giữa lưng trời
Chiều gom mây, gió lặng, tím ngàn khơi
cho ly khách thêm buồn thân biệt xứ!
Bên kia bờ đại dương khua sóng dữ
khiến nỗi buồn thêm tím ruột, bầm gan
Thương quê nhà chịu tai ách lầm than
thêm hồng thủy nhuộm bến, bờ Nam Hải.
Có những nỗi buồn từ đâu vọng lại
Nhói tận buồng tim. Sao quá ngậm ngùi!
Quê hương ơi! Bao giờ trọn niềm vui
cho Đất Mẹ hồi sinh mừng vinh sử?!
HUY VĂN
(*) Lời trong Email của Huỳnh Thu Hiền
gởi Khóa 8 CTKD/ VĐH Đà Lạt )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét