Thời gian thấm thoát trôi qua,
Mẹ già tóc bạc như là đám bông.
Con như chim đã xổ lồng,
Có đâu nhớ Mẹ một lòng vì con.
Cãi lời, ngỗ nghịch, ngang tàng,
Bao lần Mẹ khóc, hàng hàng lệ rơi,
Mẹ 80 còn thương con 60,
Vẫn coi bé nhỏ như thời xa xưa.
Con bao nhiêu? Đã già chưa,
Mà đành quên Mẹ nắng mưa nhọc nhằn?
Mẹ đau con có biết không?
Mẹ buồn con có chạnh lòng hỏi han?
Có bưng cơm, rót nước, hầu tăm?
Có thương Mẹ được một phần nào không?
Mẹ già Mẹ chết là xong,
Dù con mang triệu đóa hồng đến thăm,
Cũng không bằng được những năm,
Mẹ còn sống ở cõi trần, con thương.
Con nên phụng dưỡng ân cần,
Đó là triệu đóa hoa hồng thắm tươi.
Mặt trời có một mà thôi,
Mẹ cũng có một trên đời đó con.
Mặt trời lặn mai sẽ còn,
Mẹ về cõi chết, con còn thấy không?
Dù con nhỏ lệ triệu dòng,
Chẳng làm ầm lại cõi lòng Mẹ đâu.
XIN CON MỘT ĐÓA HOA THÔI,
LÀ HOA HIẾU HẠNH CHO ĐỜI GIÀ NUA.
Hoài Hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét