Khi con sông cạn phù sa
Là hồn sông núi sơn hà rưng rưng
Bóng trăng đổ xuống lưng chừng
Màu như nguyệt bạch chợt dừng đam mê
Là câu vọng cổ xuống xề
Âm vang nghèn nghẹn xuôi về phương Nam
Ghe ai ngơ ngác rừng tràm
Tìm đâu ra được cửa vàm mênh mông
Là cây lúa trổ đòng đòng
Sẽ thành cổ tích giữa đồng héo hon
Và màu đám mạ xanh non
Cánh cò trắng muốt chẳng còn thênh thang
Là ta khăn chế áo tang
Theo bầy cá nhỏ lội ngang đoạn trường
Rặng bần gie nhánh quê hương
Cầu tre gãy nhịp vấn vương khúc sầu
Nằm mơ con nước đục ngầu
Ta đêm thức trắng. Mai … đầu bạc phơ
Như Thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét