Tóc Tơ - Thơ Ngọc Quyên
Em đi dãy núi mờ sương
Mai nầy cách biệt dặm đường nhớ nhau
Mây ngàn nguyệt khuyết trăng sao
Ai hay sầu đắm tinh vào phù vân.
Như mưa hay dấu lệ ngân
Yêu thương đời kiếp chỉ ngần ấy thôi
Tóc dài theo gió buông lơi
Sợi rơi vương áo , hỡi người dấu yêu !
Tóc xưa thương nhớ từng chiều
Thu nay tàn mộng tiêu điều tóc tơ
Sợi mềm buộc mãi vần thơ
Cho heo may lạnh chơ vơ tình buồn.
Mưa trên ngày tháng còn vương
Giọt tình đẫm ướt yêu thương ngút ngàn
Dẫu đời đôi ngã ly tan
Ngàn thu em đợi , đá vàng khắc ghi .
Tóc buồn vương áo người đi
Là tình em đó xuân thì đã trao
Tóc còn tâm khúc thuở nào
Dài theo nỗi nhớ úa màu tuyết sương.
Tóc còn hương ấm người thương
Trăm năm tơ tóc vô thường có nhau.
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét