Em ngưỡng mộ đời lính không quân,
Như yêu Hải Quân và Bộ Binh,
Nhưng nếu làm người yêu của lính,
Em ngại ngùng …không dám yêu anh.
Chàng hào hoa của những giai nhân,
Lính nào đa tình bằng không quân,
Em không xinh đẹp, không khéo léo,
Chắc gì anh yêu và thủy chung.
Thế mà anh đã nói thương em,
Sau một thời gian anh làm quen,
Ghét của nào trời trao của ấy,
Không muốn thương mà em…vẫn thương.
Đến thăm em những ngày không bay,
Chiếc mũ anh cài trên cầu vai,
Dáng anh cao ráo trong quân phục,
Mái tóc anh bồng bềnh như mây.
Không chỉ yêu người lính hào hoa,
Yêu anh tính khiêm tốn thật thà,
Trên bầu trời anh là mây gió,
Em yêu gió mây từ bao giờ.
Những ngày vắng anh em buồn tênh,
Chàng đang bay giữa ngày hay đêm?
Anh của em và của đời lính,
Anh của tình yêu và chiến tranh..
Em mong ngày chúng mình nên đôi,
Anh hào hoa em vẫn tin người,
Chim bay bao dặm đường cũng mỏi,
Tình bao nhiêu cũng một bến đời.
Trong thời chiến tình yêu mong manh,
Hay số kiếp chúng mình không duyên ?
Nửa đường bay anh đã gãy cánh,
Nửa đường tình em đã chông chênh.
Người lính hào hoa ấy không còn,
Mây để tang anh tình nước non,
Em để tang anh tình dang dở ,
Anh của thiên thu chẳng của em.
Em vẫn thấy mũ cài trên vai,
Dáng anh đẹp trong bộ đồ bay,
Trong giấc mơ hay khi em nhớ,
Anh về với em hình ảnh này.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Sept.04, 2016)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét