Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

MỜI BẠN HÃY CÙNG TÔI - Thơ Dư Thị Diễm Buồn




Nầy bạn hỡi đừng dùng hàng của Cộng
Áo, quần, những vật dụng trong, ngoài nhà…
Tuyệt nhiên không mua sắm của bọn Hoa
Từ các nước đại thù là Cộng sản

Chúng dùng chất liệu dởm làm đồ bán
Trông tươi tốt nhưng gãy cọng sứt que
Những chiếc nón, cây dù... để đội che
Nắng hạ, mưa rào, méo vành, cong cán...

Đôi giầy, cái mền... màu mè hào nhoáng
Dép mang lở chân, lược... nung mũ đầu
Trái tươi, khô, đồ hộp... các loại dầu...
Trà, cà-phê, hột vịt, gà... toàn giả…

Món điểm tâm Cộng Tàu trông ngon quá!
Xíu mại, bánh bao, chả, thịt... sình ươn...
Chân gà xanh... da heo trắng hóa hường...
Đổ đống bẩn dơ, chó tha, chuột gậm...

Hóa chất ướp, tỏi, tiêu, hành... thấm đậm
Chiên, xào, nấu, nướng... hấp dẫn thơm tho
Miệng muốn ăn, bụng thì đã cành no...
Mầm bịnh tật: ung thư, tim, gan, phổi...

Chuyện oái oăm thiệt không sao nói nỗi!
Bánh, mứt, kẹo... bán ế vài năm sau...
Trộn thêm bơ, sữa, đường, mật... ngọt ngào
Ăn vào dễ... Có an toàn mạng sống...

Mời bạn tránh những hàng từ nước Cộng
Dù năm Châu đều có dân Việt, Tàu...
Chúng ác gian, mất đạo đức chẳng nao...
Vì tư lợi thì sá gì thủ đoạn…

Riêng Việt Cộng đà manh tâm tính toán
Rước ngoại xăm vào nước, giết dân mình
Chiếm miền Nam, bọn đầu não hiển vinh...
Giá phải trả bằng đất đai, biển cả...

Tàu Cộng ào ạt mở mang phố xá...
Lập bản doanh, chiếm Bảng Giốc, Trường sa...
Cấy người: gả, cưới... biến Việt thành Hoa
Đồng hóa dân… cả nước Nam làm quận!

Tội các chư hầu chúng đang thao túng!
Đại Lý, Mông cổ, Châu, Sở, Yến, Tần...
Xa cách ngàn trùng… lòng những bâng khuâng!
Khi nghe giặc chiếm tài nguyên nước Việt!

Bọn Tàu Cộng lắm mưu mô xảo huyệt
Nên không dùng đồ Cộng... khắp mọi nơi
Hàng hóa bán được, chúng sẽ có lời...
Mua vũ khí... dân Nam ta chúng giết!

Với chân tình, cùng là dân tộc Việt...
Mời bạn tẩy chay hàng hóa Cộng Tàu
Hành động nhỏ, thực tiễn, hữu hiệu mau
Góp bàn tay... làm chút gì có thể!

Nỗi băn khoăn thân tâm... chiều bóng xế
Mấy mươi năm Cộng chiếm đoạt miền Nam
Mọi người hiểu rõ, những việc chúng làm
Cho nước Việt... không thể nào tha thứ!

Trốn bỏ quê hương! Cố quên thế sự...
Chưa lần về, dù chỉ trở lại thăm!
Nhức nhối héo hon... nhỏ lệ thương thầm
Vẫn canh cánh trong lòng người viễn xứ...

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Người Tàn Mộng - Thơ Như Nhiên Thích Tánh Tuệ


Khi nằm mộng ai biết mình đang mộng
Tỉnh giấc rồi mới biết đã từng mơ?.
Người tu Đạo, hỏi bao giờ hết mộng
Thưa, là khi Khai ngộ, thoát mê mờ.

- Này hành giả, con đường nào khai ngộ
Cuốn kinh nào mở ngỏ chốn Vô sanh?
Rừng Phật Pháp.. nơi nao bày quang lộ
Chữ nghĩa đầy.. con kiến mãi bò quanh.

- Khi học Phật nên vén màn ngôn ngữ!
Đạt ý rồi ngay đó hãy vong ngôn.. (*)
Giới, Định, Tuệ ba khóa vàng nên giữ
Chánh Niệm trên Thân, Ngữ với Tâm hồn..

Có đôi lúc mãi lo tìm chìa khóa
Trong túi chìa vẫn đó lại không hay!
Hãy ngồi xuống Lặng Yên và Nhận Biết
Mặt trời hằng sau lớp lớp mây bay..

- Lúc thất vọng, hồn chìm trong quá khứ
Khi âu lo là sống ở tương lai .
An trú Xả, Tuệ tri cùng thực tại
Mộng mê đời.. thôi dứt kể từ đây!

Như Nhiên Th Tanh Tue
(*)  Y nghĩa bất y ngữ .

Vườn Khuya - Thơ Nguyệt - EmXưa




Con cú đêm đã già
Tiếng kêu buồn đứt ruột
Gió xào xạc cành khô
Bóng ma ngồi bên mộ

Trăng gầy trong sương phủ
Lộp độp giọt nước rơi
Trôi đi dòng thơ cũ
Tan cuộc tình phù du

Vườn khuya ôi vườn khuya
Tóc mơ thơm ngọc lan
Tiếng thơ dệt cung đàn
Bao âm điệu ly tan

Vườn khuya cau đôi hàng
Mưa khuya, buồn mênh mang
Tan biến hương ngọc lan
Người xưa nơi thiên đàng
Chỉ còn ánh trăng tan...


Nguyệt-EmXưa

LÁ VÀNG RƠI - Thơ Kiều Phong (Toronto) & Bửu Truyền



Muà thu về lá đổi màu từ từ rơi rụng
Khắp những nẻo đường và những công viên
Cổ thụ càng to cành lá xum xuê lác đác muộn phiền
Kẻ bình thường cũng chạnh lòng huống chi những ai có chút máu Nghệ Sĩ
Nguồn cảm hứng dâng tràn, buồn vương , hoan hỷ
Đời người chứng kiến được bao muà lá vàng rơi ?
Cũng có khi lá xanh  đã rụng trước rồi
Nào ai tránh khỏi Vô Thường chuyển đổi ? !
Sống Đủ Lâu Rồi thấm thiá cuộc đời
Càng về khuya càng chiêm nghiệm Bể Khổ mù khơi
Dĩ nhiên trong ấy vẫn ẩn chứa kho tàng Niềm Vui trân quý
Chỉ dành tặng những ai có Chiều Sâu Tâm Hồn thưởng ngoạn
Biết Mở Trí, Mở Tâm sẽ Cảm Nhân được nhiều kỳ diệu ẩn tàng
Dù biết quy luật Tạo Hoá rồi cũng đến lúc lên đàng
Chuyển sang cõi khác mang theo Thiện Nghiệp và Ác Nghiệp
"Cạn một chén thương nước nhà hưng phế
Chén thứ hai cười cuộc thế bể dâu
Chén thứ ba dành để chúc nhau
Kẻ sắp thất tuần , người gần tám chục
Tuổi thọ nầy là nợ trần hay cõi phúc
Thôi cũng đành trang trải nốt cho xong
Mặc thu buồn lá đổ bên song
Cạn chén nưã ta mừng nhau tuổi thọ " ( Tuệ Quang , Tôn Thất Tuệ )
Dù biết trò đời lắm nhiều dâu bể
Thôi cũng đành vui hưởng kiếp phù du
Biết ra sao ngày sau cơn gió thoảng muà thu
Vui buồn cũng một kiếp người cõi thế.

                      KIỀU PHONG (Toronto)


Không rơi lá vàng
(họa)
Không mấy khác lá thu vàng gió rụng
Đời một người như cây cảnh công viên
Sống càng lâu càng chuốt lắm ưu phiền
Đâu có kể phải tâm hồn nghệ sĩ
Máu lãng tử, thường lạc quan hoan hỷ
Vui xuân tươi, thích thú vị thu rơi
Và an nhiên tìết đông se da rồi.

Và tự tại trước vô thường biến đổi
Đời là thế! Có thế mới cuộc đời!
Hiểu rốt ráo khổ như sóng vỗ biển khơi
Giữ trí tuệ, gìn từ bi trân quý.

Cõi trời đất, thênh thang kỳ du ngoạn
Cửa diệu môn, tinh tấn pháp kho tàng
Bến mê bờ giác, địa ngục thiên đàng
Rụng rơi hết chỉ còn mang đới nghiệp!

"Chúc thứ nhất, xin đừng màng hưng phế
"Chúc thứ hai, bất kể cuộc bể dâu
"Chúc thứ ba, thường hằng sách tấn nhau
"Quyết chuyển sửa dầu tuổi đầu mấy chục
"Biết rốt ráo vì tu là cõi phúc!"

Là con tằm, nợ kén trả cho xong
Là đời người bóng ngựa thoáng qua song
"Thêm một nguyện cầu tăng long phước thọ".
Tăng tuổi pháp lướt trên làn sóng bể
Tạo căn lành giữa bóng xế phù du
Gieo thiện duyên tiết chớm lạnh sang thu
Sống tự tại, không tu, tu ấy thế!

Bu Truyền

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

BÔNG BẦN XA XỨ - Thơ Như Thương



Bông bần rụng trắng bờ sông
Lấy chồng xa xứ đừng mong ngày về
(Ca dao)

Rặng bần gie bến dòng trong
Thương con nước lớn, nước ròng phù sa
Chiều quê bóng đổ nhạt nhòa
Đêm khuya nở cánh tím tà áo ai
Tiễn em xa tận xứ ngoài
Đục ngầu con nước sớm mai thẫn thờ
Rưng rưng câu hát ầu ơ …
Em ơi … rồi sẽ đôi bờ bể dâu
Bọt bèo có biết sông sâu
Xứ người xa lắm, ngoái đầu biệt tăm
Em đi rồi sẽ ngàn năm
Quê mùa gió chướng về thăm bồi hồi
Dập dềnh sóng nước nổi trôi
Bông bần xa xứ khúc nôi dãi dầu
Ven sông đom đóm đêm thâu
Nước xuôi dòng chảy nỗi sầu ngược tim
Cù lao bồi lắng lặng im
Mùi phèn, nước lợ biết tìm em đâu


Như Thương

ĐÂU CHỈ RIÊNG TA - Thơ Huy Văn



Nhắm mắt mà lòng vẫn thức
Nằm nghe đêm lắng trời mây
Đã lỡ sinh lầm thế kỷ
Thức cho dài cuộc đời này.

Từ khi xuôi theo vận nước 
Xứ ngươi năm tháng buồn trôi
Ngày cũng như đêm lặng lẽ
Đưa tay vuốt mặt bồi hồi.

Đôi khi lòng dâng nỗi nhớ
Những ngày đạn nổ, bom rơi
Nhớ thêm những ngày cùng khổ
Quê hương chìm đắm phận người.

Đêm trôi theo dòng ký ức
Chập chờn thấy tuổi thơ qua  
Thấy con phố xưa, xóm cũ

Buồn thay cho kiếp xa nhà!

Chỉ nữa vòng quay trái đất
Mà sao thăm thẳm trời mây!?
Thuyền đã xa bờ tổ quốc
Lạc loài đâu phải riêng ta?!

HUY VĂN ( HVC )

Sao Mùa Thu Không Đến - Thơ Minh Thuý


Sao cây không đổi sắc 
Sao lá vàng không rơi
Để điểm tô mơ mộng 
Thần kinh xứ Huế thơ 

Sao mùa Thu chẳng đến 
Tà áo tím chờ mong 
Hờ hững xa con phố 
Đường chiều nắng lụa trông 

Sao mùa Đông vội vã 
Giết chết bóng tình Thu 
Nặng hạt ...mưa rơi mãi 
Hồn Thu bỗng lấp vùi 

Mênh mông biển nước ngập 
Tiếng khóc oán than ai 
Tàn nhẫn cơn giông bão 
Ngày đêm tiếng thở dài 

Chuông Chùa ngân não nuột 
Đò vắng bến Hương Giang 
Mù mịt ngôi Thành cổ 
Xác xơ nét Huế tàn 

Sao mùa Thu cúi mặt 
Dạ chẳng muốn mưa rơi 
Lòng khát khao mơ ước 
Mùa Thu thấp thoáng vời 
    
Minh Thúy
10/2016

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

Lấp Lánh Tình Thu.- Thơ Phạm Thị Minh-Hưng


Lấp Lánh Tình Thu.

Mong manh như sương sớm mùa thu
Chiếc lá chao nghiêng, gió cuối mùa
Hơi thở của ai kia rất nhẹ
Mùa thu vàng khe khẽ đi qua!

Những dấu yêu dẫu phôi phai, ngày tháng
Chưa bao giờ cũ, bởi thời gian
Bên nhau nồng ấm dường đâu đó
Giấc mơ hồng... tuổi 16 ngây thơ...

Bỗng thoáng nhớ có điều gì đã mất
Tình chơi vơi, mỗi lúc một đong đầy
Hồn bâng khuâng quắt quay, dịu ngọt
Lời thơ buồn lắng đọng ngất ngây

Mong manh thu vàng sắc thu dịu nhẹ
Lặng lẽ mơ màng ấm áp tình thu
Em say đắm một trời thu vời vợi
Sợi tơ lòng lấp lánh những yêu thương!

Phạm Thị Minh-Hưng

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

Mưa từng sợi nhớ đong đưa - Thơ Khiếu Long

 photo a751fe58-02b3-4729-8795-1fc2653b2c07.jpg

Mưa về từ cõi xa xăm 
Bay trên phố cũ âm thầm xót xa 
Tường tình rồi cũng phôi pha 
Khi yêu thương đã không là của nhau 

Mưa dày vò mãi nỗi đau 
Dù ký ức đã phai màu dấu yêu 
Ta đi từng bước lêch xiêu 
Tìm em kỷ niệm những chiều mưa xưa 

Mưa từng sợi nhớ đong đưa 
Bay trên qúa khứ chơt vừa vỡ tan 
Mưa chiều xưa chuyến đò ngang 
Ngày em bỏ bến ngỡ ngàng xa nhau ... 

Khiếu Long

Thơ Tôn Thất Phú Sĩ

Image result for saigon gif
*

Vẫn có lúc thấy buồn ray rức
Đôi  khi muốn quên cả Việt Nam
Chỉ sợ mai này thân thành bụi
Hồn về quê cũ biết nương đâu
*
Nhớ quá nhiều lúc đứng ngẩn ngơ
Xa trông ngọn núi ... núi xa mờ
May ra còn có con diều giấy
Để tôi thả mộng nhớ Quê nhà
*
Sực tỉnh lòng đau thấy thẹn thùng
Trong tôi chỉ có một QUÊ HƯƠNG
Ngày mai đất nước thanh bình lại
Tôi sẽ về theo dưới  bóng cờ
*
Cờ vàng  phất phới bay trong gió
Vàng cả trời thu cả nước NAM
*

Tôn Thất Phú Sĩ
Paris  Sept. 2016