“... Cô bạn tôi ơi, sao lặng thinh?
Đường đi hiểm trở chỉ một mình? Lại đây, em hãy ngồi gần chị Ta sẽ tìm ra bến thái bình... Nước cháo đỡ lòng uống đi em Trời mưa tầm tã, phủ màn đen Con tàu trên Biển Đông cuồng nộ Say sóng vài ngày em sẽ quen...” Chị tới lui khắp chỗ trên tàu... Luôn giúp trẻ, già... đang yếu đau Từ đó dần dà tôi mến chị... Đồng cam cộng khổ chuyến bôn đào Chị kể tôi nghe khi giặc về Tóc tang xao xác khắp thôn quê Chồng đi cải tạo nơi rừng núi... Anh đã ra đi chẳng trở về! Xưa anh theo tàu đi khắp nơi Khi thì sông rạch, lúc ngoài khơi Say đời thủy thủ, anh vui sống... Trôì nổi bao năm khắp biển trời Thuở xưa thôn xóm thật an lành Mái lá ẩn trong tàn cao xanh Sống giữa ruộng vườn cây sai trái Bên dòng sông Cửu nước vờn quanh Có những đêm rằm ngát khói hương Trăng lên soi sáng rực khu vườn Thuyền trôi trên sóng hiu hiu gió Tình tứ giọng hò điệu mến thương |
Bỏ cảnh quê xưa, bỏ mái nhà
Bỏ dòng sông nước quyện phù sa Tấm lòng để lại trên bưng lãng Trên rặng trâm bầu trong bóng đa Chị dắt trẻ vượt biển bao la Từ bé con chưa hề thấy cha Dẫu biết đi là vào ác hiểm! Đi là vĩnh biệt chốn quê nhà... Lênh đênh tàu chạy mấy ngày liền Sóng nổi dập dồn, gió đảo điên Có kẻ nằm vùi thoi thóp thở Có người bất tỉnh nói quàng xiêng “...Mẹ tôi tha thiết đọc kinh cầu Nguyện Phật, cầu thần linh biển sâu Ơn phước xin ban người vượt biển Tự do bến đợi chẳng dài lâu...” Mơ màng như đến chốn hoang sơ... Tiếng hét làm tôi tỉnh giấc mơ Rũ rượi chị ngồi im chết điếng! Đau thương nét mặt... hóa ngây khờ! Vụt nhanh như chiếc lá rơi tòm! Đôi cánh tay gầy ôm xác con Chị đã chìm sâu vào lòng biển! Mông lung đêm tối, nước đen ngòm! “...Bao năm qua rồi hỡi chị ơi! Mỗi lần bất chợt thấy sao rơi Mỗi lần có dịp qua vùng biển Nhớ chuyến vượt biên cổ nghẹn lời!...”
Dư Thị Diễm Buồn
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét