Hạt Mưa Buồn (Tình Khúc Mưa Số 47) - Thơ Ngọc Quyên
Tùng dòng mưa đan trải
Những cọng buồn liêu xiêu
Chiều đi rồi đêm tới
Góc phố mờ quạnh hiu.
Hiên nhà ai hoang lạnh
Cho hồn em lang thang
Về một mùa thu tím
Có nắng nhạt lá vàng.
Có tình lên tiếng gọi
Một mai thế giới nầy
Dẫu thu tàn xuân muộn
Chẳng xa rời phút giây.
Một mảnh tình đan vá
Đời đã khép mộng vàng
Bởi bão ngàn gió nổi
Mưa ngậm đất lầy hoang.
Mưa len vào số kiếp
Những hạt mưa luỵ phiền
Theo nhau chừng nối tiếp
Vào ngõ hồn cô miên.
Bao mảnh đời rách nát
Lầm than một kiếp người
Cũng về nơi gió bụi
Dưới dòng mưa tả tơi.
Mưa vẫn hoài mưa mãi
Ngậm ngùi bước chân đêm
Về ngôi nhà lạnh lẽo
Với mưa lạnh rơi thềm.
Hạt mưa buồn tí tách !
Lầy lội ngõ buồn tênh !
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét