Dù đã cố quên mà sao vẫn nhớnhững tang thương của thuở điêu linhNay hoàng hôn đang chập choạng quanh mìnhnên cố níu một vài tia hạnh phúc!Sông mất khúc, người cũng trần thân...nhục!Tưởng tiếc non sông, lòng mãi trầm buồnNén thở dài, chờ gió vỗ mưa tuônHéo hon chẳng khác gì thân gỗ mục!Đất về gần. Trời xa thêm một chútĐời loanh quanh lui, tới chỉ một đườngXa bến cũ nên ít trong, nhiều đụcTrường giang xưa giờ cũng đã khói sương!Đêm đỏ mắt chong cố hương mờ mịtNgày loay hoay trả món nợ áo cơmĐã cạn lán vì đời toàn bi kịchĐành tìm vui trong giấc ngủ chập chờn!Đời muôn ngả rồi cũng về một lốiChập chùng giăng bào huyễn của phù vânHỏi: phải chăng định mệnh đã an phầncho du tử trầm luân trong thế sự?!Mượn bình yên trong hương tàn quá khứHong lại niềm hoài cảm giữa đêm thâuTheo kỷ niệm hành hương về ký ứcXanh chiêm bao quên tóc rối bạc đầu.HUY VĂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét