Trời xuân êm dịu, hoa đua nhau nở
Có phải cho anh đón mừng hy vọng từ em.
Sao phải có hoa và thời tiết dịu dàng?
Đưa em tới rộn ràng trong mong nhớ.
Lỡ chi mùa đông tràn đầy trắc trở
Giá lạnh tâm hồn ngưng đọng tình nhau;
Mùa thu giam tình vàng úa héo hon
Hè oi bức cản bước chân em mệt mỏi.
Cả năm dài chỉ có mùa xuân chờ đợi:
Nắng vàng hong tình vừa lại chín muồi.
Em dịu dàng trong ánh xuân sương mai
Nụ cười tươi như muôn hoa vừa chớm
Chỉ mùa xuân mơ màng mới đưa em đến
Tình xuăn thắm nồng lại, chan chứa hương xuân
Nở thắm đất trời nở thắm đôi lòng...
Nhưng nếu mùa xuân nào đó em trở về
Hoa vẫn nở rợp, tràn dọc lề xa lộ
Những hoa dại mừng, tình vui hớn hở
Thảm hoa vàng trải rộ mênh mông.
Mà không còn nữa người ngóng mong.
Em một mình bơ vơ, lẩn thẩn,
Trời đất mịt mùng, dẫu mùa xuân tươi thắm
Em có nao lòng, thê thiết... buồn không?
Chương Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét