Biển ơi, biển có Vô thường
Dẫu nghìn con sóng trùng dương dặm đường
Biết đâu cạn kiệt yêu thương
Thủy triều vàng úa ánh dương chiều tà
Bóng người... còn lại riêng ta
Và đêm phủ xuống nhạt nhòa xa khơi
Trăm năm biển vọng ngàn lời
Một ngày đi biệt đất trời xa xăm
Biển đi đâu hỡi tháng năm
Bóng trăng nguyệt hỡi … ai nằm kề bên
Tiếng lòng dạo khúc lênh đênh
Thôi thì ngần ấy nhớ quên cũng đành
Tần ngần hai chữ "Xa Anh..."
Nói thầm với biển, dỗ dành riêng Em
Có con trăng khuyết rất mềm
Vô Thường ru tiếng nửa đêm vỗ về
Thơ người phóng bút lỗi thề
Lấy gì tạ lỗi vẹn bề trăm năm …
Như Thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét