Vầng trăng soi bóng qua thềm
Dòng sông chở mộng đi tìm bóng ai
Một mai mai một một mai
Nếu mà gặp lại hỏi ai ai là?
Trong quen chừng những lạ xa
Trong quên chừng những mặn mà dấu yêu!
Hình xưa nắng ráng mây chiều
Mắt mi ướt gió phiêu diêu mộng huyền.
Người đi bỏ lại muộn phiền
Xót xa, nhung nhớ em riêng góc trời.
Người đi dệt mộng ngàn khơi
Hẩm hiu, lạc lõng, sóng dồi mặc em..
Một lần mình đã gieo duyên
Giữa trưa mưa đổ hàng hiên ướt mèm
Ngượng ngùng anh đã che em
Bằng chiếc cặp táp, bằng niềm sẻ chia.
Em thành cá chậu lia thia
Làm dâu, làm mẹ sớm khuya quanh nhà.
Bây giờ ai nỡ chia xa
Em đành cam chịu lời ra tiếng vào.
Đường tình cây thước cân đo
Gian ngoan khinh bạc, quý hồ thật chơn.
Nhơn duyên như ván đóng thuyền
Tháo ra đóng lại trinh nguyên được nào?
Thân em như lá xoan đào
Xuân qua hè tới rơi vào nơi nao?
Có chăng rơi cạnh bờ ao
Đêm đêm ôm bóng trăng sao. Ngậm ngùi!
bửu truyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét