Phương Trời Nhớ
(Thơ Ngọc Quyên)
Gởi hương trong gió đến cố nhân
Bài thơ chưa viết đã lạc vần
Mảnh tình hư ảo màu thương nhớ
Tím cả hôn hoàng dấu lệ ngân.
Người chân mây hỡi , hồn trôi dạt !
Về cuối phương trời những đắm say
Đã tàn hương tích bờ ân ái
Trầm luân là nỗi nhớ đọa đày.
Ảo vọng mê cuồng đêm khắc khoải
Từ ly ngày ấy nát hồn nhau
Một bóng , một hình , tim đau đáu
Buốt giá canh tàn cơn mưa mau.
Lạc mất tìm đâu đời giông bão
Ân tình xin hẹn trả kiếp sau
Đò tình lỡ chuyến thôi em nhé !
Hương còn đọng lại mãi trong nhau.
Ngọc Quyên.
———
Phương Trời Nhớ
(Đặng Hoàng Sơn cảm tác)
Bốn chục năm dài xa cố nhân
Bài thơ chưa trọn đã sai vần
Đôi người đôi ngã sầu thương nhớ
Tím cả mi hồng giọt lệ ngân.
Người ở quê nhà, người phiêu bạt
Góc bể chân trời vẫn đắm say
Ái ân một thuở tình chưa nhạt
Trách cao xanh sao nỡ đoạ đày.
Khắc khoải từng đêm tàn cơn mộng
Má thắm phai hồng thương nhớ nhau
Mỗi người một bóng sầu cô quạnh
Đêm lạnh canh dài quặn nỗi đau.
Non sông bỗng chốc tràn giông bão
Nuốt lệ xa người dạ xót đau
Giòng đời tuôn chảy tình đôi ngã
Lỗi hẹn thôi đành đợi kiếp sau./.
Đặng Hoàng Sơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét