Phạm Thị Minh Hưng |
(Viết tặng Thời áo trắng ngày xưa) . Bụi thời gian vướng đầy tóc mây Rồi ra... chẳng biết sẽ bao ngày Thì thôi quên hết thời giông gió Yêu đời như thuở ấy thơ ngây. . Vần thơ sao cứ rụng đầy tay Nhặt vào gom góp giấc mơ say Lục tìm chi nữa... tình xa vắng Ngày lại qua ngày mây vẫn bay. . Kỷ niệm đếm mòn các ngón tay Gió đời thổi mãi nhạt mầu mây E ấp hai tà em áo trắng Tuổi mộng bao giờ biết nhạt phai... . Ta gặp nhau đây đã bao năm Thời gian ngần ấy mấy cung trầm Gặp nhau mầu tóc pha sương muối Mà lòng cứ ngỡ tuoiir mười lăm. . Giữ cho nhau nhé chút hương nồng Dẫu đời bạc bẻo có thành không Cơn mê một thuở tình quên lối Tơ trời lạc bước lắm long đong. .. |
Cám ơn anh MPĐinh rất nhiều!
Trả lờiXóaMến chúc anh vui khoẻ.
PTMH.
Minh Hưng mến,
Trả lờiXóaCho phéo "vịn" Bài thơ hay quá này một chút bằng bài "wạ" nghen.
Cảm ơn và chúc Minh Hung sáng tác nhiều tuyệttác nữá.
Giữ chút hương xưa
Họa
Cuộc đời như gió thoảng đường mây
Qua núi, qua sông, qua tháng ngày
Tan vỡ, vỡ tan bong bóng nước
Mình nhìn ánh mắt vẫn thơ ngây!
Sân trường phượng rụng khỏi bàn tay
Kỷ niệm tìm về giấc ngủ say
Hình bóng bọn mình trong ngõ vắng
Tung tăng tà áo trắng mưa bay.
Ngày tháng âm thầm lọt kẽ tay
Thầy xưa bạn cũ tóc vương mây
Cùng màu áo em, áo màu trắng
Nón lá, guốc vông sương nắng phai/gầy.
Tính phút gần nhau, xa tính năm
Chưa lên quãng tám đã rơi trầm
Thương bao giai điệu đường pha muối
Những trẻ, đâu ngở ngoại sáu lăm!
Bọn mình mấy đứa vẫn tình nồng
Vẫn nhớ giữ gìn những sắc không
Ký ức học trò thời áo trắng
Dẫu đời mỗi đứa quá long đong!
Bửu Truyền
Bài Thơ Hoạ hay quá,
XóaCám ơn anh Bửu Truyền!
❤️💕💐