Thứ Ba, 24 tháng 5, 2022

Thơ Tuệ Nga: Trở Về Con Dốc Nhỏ - Gọi Màu Uyên Nguyên


Trở Về Con Dốc Nhỏ
Trở về con dốc nhỏ
Thấy cây trái vàng mơ
Cành Ấu Thơ lãng đãng
Bầu không trắng như tơ

Con dốc hiền thủ thỉ
Lời tình tự năm xưa
Mây vẫn bay lờ lững
Mùa Xuân ... Mưa bụi mưa...

Trở về con dốc nhỏ
Nghe gió chiều đong đưa
Nắng hanh vàng sợi tóc
Lời Cổ Thi ngàn xưa,

Trở về con dốc nhỏ
Thoáng ảnh hình xa xăm !
Trắng ngần mầu Lan, Huệ.
Thơm Cuộc Tình Trăm Năm ...

Tuệ Nga


Gọi Màu Uyên Nguyên

Em lên phố đón mây hồng
Tôi về nắng nhạt thu không nhuộm chiều
Đàn trầm cung, Ý tịch liêu !
Ngày trôi hờ hững thủy triều dâng cao ...

Nỗi lòng ai gửi ngàn sau
Đầy vơi hệ lụy thả vào mênh mông
Đường xưa vời vợi ...Mây Phong,
Thoảng hương Lan ngát giữa dòng ...Thơ Hoa ...

Khói Sương ... trầm mộng la đà,
Tìm Trăng Cõi Nhớ ! Tìm Ta Cõi Sầu !
Đời bao nhiêu chuyện bể dâu
Đem ra Biển Thả, Gọi Màu UYÊN NGUYÊN !

Giữa không gian cõi Tịch Nhiên
Lâng Lâng Gió Hát ! Mây Hiền Thênh Thang ...

Tuệ Nga
(Thi Phẩm : Dòng Cổ Nguyệt)
Oregon, Miền Tây Bắc,
Mùa Phật Đản, 2022.

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2022

VĨNH BIỆT PHI NHUNG - Thơ Nhac Trần Quốc Bảo -





Phi Nhung, Bà Mẹ có 24 con (1 con ruột và 23 con nuôi)

Ôi thôi! Ca khúc hết rồi!
Cung đàn dứt nhịp, em rời vô trong
Màn nhung buông xuống… là xong!
Tiếc thương để lại trong lòng thế nhân.

Nổi trôi tuồng lớp phù vân
Phi Nhung “Con Sáo”, trên sân khấu đời
Giọng “Bông Điên Điển” tuyệt vời (*)
Lời ca nồng ấm, như lời Quê Hương!





Trái tim đầy ắp yêu thương
Em san sẻ khắp bốn phương “Tình Người” !
Hăm ba (23) em bé mồ côi,
Gọi Nhung là “MẸ”… Chao ôi!... nghẹn ngào !!!


Sài Gòn đại dịch Cúm Tàu
Cướp đi sinh mạng biết bao nhiêu người.
Em đi cứu trợ nhiều nơi,
Hi sinh tiếp tế, tươi cười nấu ăn





Thiện tâm như một “Hiền Nhân”
Đáng yêu như một “Thiên Thần Từ Bi”
Ai ngờ … Em nhiễm Covid!
Than ôi!... Đại dịch, cướp Phi Nhung rồi!

Phi Nhung nghỉ hát về Trời
Tiếc thương xúc động bồi hồi biệt em
Chúc Hồn siêu thoát Cõi Tiên
Phiêu diêu hưởng phước bình yên vĩnh hằng!


Phi Nhung… Thôi!... Vĩnh biệt em!!!...

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:

(*)Phi Nhung: Phạm Phi Nhung, sinh năm 1972 tại Pleiku. Ca sĩ Phi Nhung nổi tiếng qua các bài hát như: Bông Điên Điển, Lý Con sáo Bạc Liêu, Nhớ Mẹ Mồ Côi, Hoàng Hôn Màu Tím, Con Gái Của Mẹ,...
Phi Nhung là người có lòng nhân hậu đặc biệt, cô là Bà Mẹ của nhiều trẻ mồ côi, khi qua đời cô có tới 23 con mồ côi và 1 con gái ruột 29 tuổi. Suốt thời gian Sài Gòn bị nạn dịch Covid, Phi Nhung đã tự nguyện bỏ tiền ra mua đồ cứu trợ và tự thân nấu nướng thực phẩm phân phát cho đồng bào. Đau đớn thay! - Sau cùng chính cô bị lây nhiễm Covid. Sau hơn một tháng điều trị, cô đã qua đời vào lúc 11 giờ 57 ngày 28/9.

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2022

BẢN NHẠC QUÊ HƯƠNG - Thơ Trần Công/Lão Mã Sơn


BẢN NHẠC QUÊ HƯƠNG

Trên bốn mươi Năm sống kiếp tha hương
Bản Vọng Cổ Hoài Lang là nỗi nhớ.
Mời Bạn cùng tôi nghe giọng thê lương
Của nghệ sĩ Thanh –Thanh- Hoa trình diễn
Bài ca Vọng cổ “Thoại Khanh Châu Tuấn”
Ta sẽ nghe lòng khắc khoải bâng khuâng.

:”Ai nghe được tiếng đàn ngoài biên ải
Điệu u hoài khắc khoải lúc tàn canh
Châu Lang ơi, chàng có biết Thoại Khanh
Vai cõng Mẹ tìm chàng nơi Tề quốc?
Cầm chiếc đàn lên, nghiêng vai cõng Mẹ
Tìm người thương khắp cả bốn phương trời.
Me ơi, đôi mắt của con nay đã mù rồi
Chiếc tỳ bà chùng dây long phím
Vẫn u hoài theo những giọt mưa rơi
Đường sang Tề diệu vợi xa xôi
……………………………………………….(1)
Khách lữ hành phiêu bạt tha phương
Đất khách đêm khuya nghe Vọng Cổ
Chợt nghe lòng thương nhớ cố hương.

Trần Công/Lão Mã Sơn

(1)- Google search “Thoại Khanh, Châu Tuấn, Vọng cổ” để nghe ca

nhạc trọn bản.


Thứ Tư, 18 tháng 5, 2022

Một Nụ Cười - Thơ Như Nguyệt

 

Tôi ngồi, tôi đứng ngay một góc

Ngắm nhìn những khuôn mặt dàu dàu chực khóc

Những khuôn mặt… đưa đám ma

Họ có lý do chính đáng, họ đang đi viếng đám ma mà

Cũng có những lúc

Tôi đứng ở một góc phố

Nhìn người đi qua đi lại

Sao vẫn là những gương mặt cau có, bi ai

Những gương mặt nhăn nhó, khó đăm đăm

Những khuôn mặt ưu tư, lo lắng, hãm tài

Vẫn biết cuộc đời đầy phiền não

Nhưng bạn ơi!

Bạn có biết…

Phần đông chúng ta tự tạo lấy địa ngục, tự hành hạ chính mình?

Hãy vui lên đi bạn, thích thú ngắm bình minh

Thiên đường đang ở rất gần và chung quanh

Đang còn sống là đang còn phúc hạnh

*

Hãy tặng cho chính mình

và những người chung quanh…

một nụ cười

Bạn sẽ thấy

Cuộc đời này rất dễ thương, rất đẹp!

 *

Mỗi sáng khi thức dậy

Nhìn vào gương

Bạn hãy chào bình minh, và

cười thật tươi một cái

Bạn sẽ có một ngày thoải mái...
Hạnh phúc nắm trong tay!

 

Sáng hôm nay thức dậy,

nghe tiếng chim hót, nhìn mây bay

Thấy lòng mình thật bình an, tự tại

Xin tặng các bạn nụ cười

Một nụ cười đầu ngày

Chúc các bạn luôn vui vẻ, mạnh khỏe, tươi cười,

nhé....

 

Như Nguyệt

TÓC ĐUÔI GÀ - Thơ HUY VĂN



Thương Em tóc thả đuôi gà
Áo bà ba trắng đường qua cánh đồng
Tuổi thơ chung một dòng sông
Chung nguồn vui giữa mênh mông lúa vàng.
Thuở còn rộn rã thôn trang
Trống dồn chân bước, trường tan lớp chiều
Hồn nhiên như tiếng sáo diều
Ngây thơ như bước tin yêu vào đời
Nhưng rồi vật đổi sao dời
Em qua xứ khác, tôi rời làng xưa
Đuôi gà biền biệt nắng mưa
Tóc sương của một thời chưa biết buồn
Bây giờ chớp bể mưa nguồn
Sợi treo nhánh bạc, sợi buông ngắn dài
Tôi theo vận nước miệt mài
Em thành sương phụ, tóc cài khói mây
Đuôi gà một dạo thơ ngây
Qua bao dâu bể giờ đây nặng sầu
Từ cơn mưa bão giang đầu
Đời mình cũng lắm cơ cầu nổi trôi
Nhớ quê lòng chợt bồi hồi
Tóc đuôi gà vẫn trong tôi rộn ràng
Bến sông, trường cũ, thôn làng
Là màu kỷ niệm mênh mang trong đời
Đêm nay hồn vượt biển trời
Nhớ người lòng gửi đôi lời vọng xa
Về đâu mái tóc đuôi gà?!
Tình quê xin mãi đậm đà không phai.

HUY VĂN

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2022

DẪU BAO TUỔI CON VẪN CẦN CÓ MẸ - Thơ Ngô Minh Hằng

 

Cho con nhắc rất nhiều lần mẹ nhé
Bốn mươi sáu năm nhớ mẹ vô cùng
Bốn mươi sáu năm dằng dặc, điệp trùng
Con hụt hẫng vì đời không có mẹ!
 
Mẹ biết đấy trong kiếp người dâu bể
Đã bao lần con gục ngã đau thương
Như Bảy Lăm, giặc cướp trọn quê hương
Xô con xuống bằng bất nhân, bạo lực
 
Sao kể hết, mẹ ơi, niềm uất ức
Mà cộng thù áp đặt giết dân ta
Cải tạo, kiểm kê, hộ khẩu, thu nhà
Kiểu cướp giết tinh vi và tàn bạo!
 
Vì không thể sống với loài chồn cáo
Tìm tự do con vượt sóng trùng khơi
Biển cả mênh mông, bèo bọt phận người
Giữa sống - chết một lằn ranh nhỏ xíu
 
Ngôn ngữ xứ người vụng về ngọng nhịu
Con lại đối đầu bao nỗi khó khăn
Mẹ dạy đường đời là cuộc đấu tranh
Nhưng không dạy con sẽ là đấu thủ!
 
Cuộc đấu quá dài và con mệt lử
Đến hôm nay thắng bại vẫn chưa tường
Vì giặc vẫn còn xé nát quê hương
Và con mẹ vẫn thăng trầm cuộc lữ...
 
Lại một mùa xuân trên đường viễn xứ
Con nhớ quê và nhớ mẹ thật nhiều
Nhìn cánh tuyết bay bạc trắng trời chiều
Con nhớ Sài Gòn me xanh bóng lá
 
Nỗi nhớ triền miên, xốn xang, vật vã
Đôi khi yếu lòng con khóc mẹ ơi...
Con ước phải chi còn mẹ trên đời
Thì con chẳng cô đơn trong chiến đấu
 
Thì buổi xuân về tuyết đầy bên giậu
Nỗi nhớ quê có mẹ sẻ chia tình
Xuân dẫu tha hương, xuân chẳng một mình
Dầu bao tuổi con vẫn cần có mẹ!
 
Dầu bao tuổi, con vẫn còn rất bé
Trước mặt mẹ hiền, thưa, phải thế không
Mẹ của con ơi, nhớ mẹ khôn cùng...
 
Ngô Minh Hằng
Ngày 3/2/1013

Hỡi những ai còn Mẹ
Xin đừng quên, đừng quên ...
Kẻo mai đời đôi ngả
Tiếc mấy cũng khôn đền !..

Ngô Minh Hằng

NGÀY GIỖ MẸ (Ngày Mẹ ra đi May 11-2004) - Thơ Nguyễn Vạn Thắng

 

Thắm thoát qua mau đã đến rồi
Thời gian sao mãi chẳng ngừng trôi?
Bao giờ Mẹ nhỉ thôi nhung nhớ ?
Mắt lệ thôi buồn, suối lệ rơi
 
Ngày này, năm trước khóc chia ly
Đau xót lòng con biết nói gì ?
Con nắm bàn tay lay Mẹ dậy
Mẹ nằm như ngủ lúc ra đi
 
Hè sang, Thu đến lại Xuân về
Vắng Mẹ lòng buồn, lạc bến mê
Nỗi nhớ những chiều mưa rớt lạnh
Đường về quạnh vắng, lệ trào mi
 
Những lần đến mộ, với đàn con
Nhìn nấm mồ yêu thật não lòng
Con đặt cành hồng xinh đỏ thắm
Lời kinh thầm lặng giữa thinh không
 
Mẹ ơi!  Nhớ Mẹ nỗi lòng đau
Giọt nắng tan đi tự lúc nào
Hôm tiễn Mẹ đi, trời ảm đạm
Vần thơ khóc Mẹ chiều mưa ngâu
 
Mấy ai thấu hiểu trái tim con ?
Ngày tháng buồn đau, dạ héo mòn
Cứ ngỡ thời gian mòn mõi cạn
Nỗi buồn tan biến vào hư không
 
Bao vần thơ khóc vẫn chưa nguôi
Nhớ Mẹ lòng con tủi ngậm ngùi
Hồn Mẹ linh thiêng nơi chín suối
Thương đàn con Mẹ cảnh chơi vơi
 
Con khấn nguyện xin nơi Chúa Trời
Cho hồn của Mẹ được an vui
Thiên đàng hưởng phúc, xa trần thế
Hẹn gặp ngày sau nơi Nước Trời
 
Nguyễn Vạn Thắng

MẸ NHƯ TƯỢNG ĐÁ - Thơ Trần Quốc Bảo

 

(Chuyện một Bà mẹ Huế, do Ni Sư Diệu Minh Tâm kể lại - 1998)

 MẸ NHƯ TƯỢNG ĐÁ

 

Bao năm khóc cạn lệ rồi!

Hương tàn khói lịm, Mẹ ngồi héo hon!

Mẹ già có chín người con,

Qua cơn binh lửa, chẳng còn một ai!

 

Mẹ mất, ba cậu con trai,

Thằng Hai, hải chiến chết ngoài Hòang Sa!

Thằng Tư, tử trận Đông Hà!

Thằng Năm chết ở Sơn La trại tù!

 

Mẹ mất, con gái bốn cô,

Mậu Thân, bị bọn giặc Hồ thủ tiêu!

Bốn cô gái Huế mỹ miều,

Xác vùi chung, tại Nguyệt Biều bãi dâu!

 

Mẹ già chưa hết thương đau,

Gửi hai con út, lên tầu vượt biên.

Than ôi! Biển cả vô biên,

Con tầu mất tích ngoài miền xa khơi!

 

Khóc than cạn lệ khan lời,

Như dao cắt ruột, tơi bời héo hon!

Mẹ già có chín người con,

Qua cơn binh lửa, chẳng còn một ai

 

Bữa ăn, cơm độn ngô khoai,

Chín bát, chin đũa… gọi hoài Vong Linh!

- “Các con ơi!...hãy thương tình.

Về đây… kẻo mạ một mình bơ vơ! ”

 

Khói hương tắt tự bao giờ,

Mẹ như tượng đá, ngồi chờ Vong con!

 

          Trần Quốc Bảo

                  Richmond, Virginia

            Địa chỉ điện thư của tác giả:

          quocbao_30@yahoo.com

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2022

TRẢ EM - Thơ Đặng Xuân Xuyến



Đứng trước em anh thành người rất lạ
Thả rông hồn đắm đuối mắt em
Em rất gần
Nhưng cũng thật xa xăm
Em hời hợt để anh thèm vị biển
Em hoang sơ để anh khát đại ngàn.

Anh ngợp mình trong ảo vọng ái ân
Mải lặn ngụp xây lâu đài trên cát
Giấu niềm riêng em thản nhiên bỡn cợt
Kéo mùa đông giá lạnh nhích gần
Anh đốt mình cháy bỏng si mê
Thổn thức mãi miền yêu không thể.

Anh biết thế
Và anh không thế
Sánh vai em dạo bước song hành
Gió đại ngàn khắc khoải rừng xanh
Sao phải lén mơ nơi xa lắm
Trả lại em niềm đau đằm thắm
Trả đêm hoang vật vã rã rời
Câu thơ tình viết vội gãy đôi
Nhịp yêu ấy anh đành lỡ dở
Chân nhẹ bước. Tim yêu bỏ ngỏ
Khép nụ cười héo hắt nửa đời trai.

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thơ Ý NGA

 


GỌI NHAU LẦN CUỐI
Cú điện thoại viễn liên
Lôi tôi vào nhập cuộc
Năm người từ năm miền
Làm trái tim nhức buốt:
 
-Chào giã từ bạn xa
Tôi sắp đến trạm cuối
Bạn ở lại vui nha
Xin cám ơn tất cả….
 
Tôi “Dạ?” mà bàng hoàng
Lệ rơi rơi lả chả
Một người luôn lạc quan
Bệnh gì? Sao yếm thế?
 
Trăn trối* thế rồi thôi
Bạn bè thi nhau hỏi
Sao mà thương bạn tôi
Ôi tim tôi đau quá!
Ý Nga, 13.5.2022
*Trăn trối: trăng trối







EM GIẬN CHỒNG CHUYỆN CHI?
Tôi cố gắng lặng im
Trước những câu giận dữ
Cứ niệm Phật trong… tim
Cầu em tự chế ngự.
 
Em báng bổ quanh co
Còn… nhập đề… lung khởi,
Hoài “dô… ta…” mà… hò
Tai tía, mặt ửng đỏ.
 
Kết luận cứ xa… bờ
Chuyện chi mà… bơi mãi?
Nói hoài còn… lửng lơ
Ý đang đi đâu đó?
 
Gió, nước miếng lượn lờ
(Ai mà dám… che, đỡ)
“A Di Phật. Nam Mô!”
Ý Nga, 13.5.2022


Kính mời quý Độc Giả ở Úc xem youtube nhạc mới ở cuối trang






HỌC ĐI BÉ!
Em không nên nói nhiều
Rồi sinh ra nhiều… chuyện
Chữ nghĩa có bao nhiêu
Đem vào văn chương cất!
 
Mỏi tay, chữ đắn đo;
Mỏi miệng, lời theo… gió
Giấy, viết: nhà cả kho
Nói nhiều sinh cãi cọ!
 
Tránh xa phường lẳng lơ
Lượn lờ tìm trai, gái
Mặc kệ họ vòng vo
Học làm người rất khó!
Ý Nga, 13.5.2022







CÔNG CHA
*
Trình bày Trần Đình Thục
*
Công Cha giữ đất, dựng nhà
Chắn mưa, che chở bốn mùa vì ta
Lo xa, dạy dỗ tinh hoa
Giúp ta kiến thức dần dà khôn ra.
Phong ba, vất vả đến già
Tình Cha cao cả! Ôi là bao la:
Một lòng hiếu kính Ông Bà
Gánh bao nghiệt ngã ác tà đường xa.
Cho ta êm ả thái hòa
Dẹp bao giặc giã, vẫn chưa lơ là
Cuộc đời toàn những cay chua
Thân hình tàn tạ, lệ nhòa vong gia!
Yêu con! Đã, vẫn: dư thừa!
Thương Cha! Sẽ, mãi: ngợi ca, kế thừa!
 Ý Nga, 13.5.2022



https://www.youtube.com/watch?v=2pmXKv48K3o



VỀ ĐI!
*
(Tặng quý Chị đã cùng làm thiện nguyện, 
để nhớ về một kẻ khuấy đục)
*
Để quên tâm thiện ở nhà
Vô đây làm ác, ai mà mến thương?
Về đi! Nghiệp chướng còn vương
Chửi thề, văng tục xú hương, trẻ cười!
Canada 13.5.2022