Buổi chiều. Mưa đổ trên sông vắng
Công voa dừng lại đợi chuyến phà
Bến Bắc chập chờn trong sương trắng
Một dòng trăn trở đục phù sa.
Chiều qua sông thoáng buồn se sắt
Mưa thấm Poncho, lạnh cõi lòng
Lạnh tràn lên mắt, lên thép súng
Lính trẻ xa nhà nhớ viễn vông.
Ta qua sông. Thì đang qua sông!
Mây mù giăng lối, trắng mênh mông
Mưa đọng hạt mềm trên nón sắt
Từng giọt rơi thầm vào hư không.
Con đò đẩy ngược để thả xuôi
Chòng chành sóng vỗ, lục bình trôi
Lính cũng phong trần trên vạn lối
Bềnh bồng như đám lục bình thôi!
Đường ra mặt trận vùng châu thổ
Mang dấu phù sa, lấm đất màu
Giày saut lết bết, mưa lầy lội
Mỗi bước chân qua, một nỗi sầu.
Lính trẻ thở dài vì chinh chiến
Chiều qua Vàm Cống thoáng chạnh lòng
Bên bồi, bên lở, sông vẫn đục
Cho đến bao giờ nước lại trong?
HUY VĂN
( Trên đường vào Chi Lăng, Thất Sơn
10-1973 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét