Thứ Tư, 28 tháng 5, 2025

Bài trăm năm - Thơ Trần Yên Hòa

  Đi Vào Cõi Tạo Hình Một Đinh Cường Đốn ...

 tranh đinh cường

  

Bài trăm năm

 

Không biết bao lâu ta chưa gặp lại

một vùng quê có một dòng sông

dòng sông tuổi thơ của ngày nhỏ dại

nâng niu đời ta như dải mây hồng

 

Có lẽ rất lâu - trong giấc mơ nào

ta trở về, miền thơ ấu hồn nhiên

buổi chiều đồng quê, có loài chim chiện

bay tít trên cao và hót, thật hiền

 

Có lẽ rất lâu hình như sớm lắm

ta đến trường cùng gió heo may

ôm tập vở nhàu trông không rõ chữ

thầy giáo gõ đầu, cô giáo khẻ tay

 

Có lẽ rất xưa - ngày ta mới lớn

ta đi cùng em, ta chạy cùng em

ta làm xe đua, ta làm ngựa cỡi

mộng mơ đầy tràn trang vở hoa niên

 

Có lẽ rất xưa - ngày em vào xuân

đôi má em hồng như trái bồ quân

đôi mắt em đen như nhung, ướt rượt

đốt cháy hồn anh, cùng nắng sân trường

 

Rồi thế rồi thôi - ta lạc nhau mất

lạc nhau đành đoạn suốt nửa đời

lạc nhau trong giấc chiêm bao cũ

biển loạn đời ta, thân nổi trôi

 

Thời gian như chiếc thoi khung cửi

qua lại hoài bao cuộc biển dâu

ta ôm mộng tưởng đi trăm ngã

nghiêng, ngửa, say, quên, túy lúy sầu

 

Đa đoan nửa đời sau gặp lại

nhìn em lại thấy bóng quê nhà

như cơn mưa đổ ngoài sân lạnh

đốt đuốc mà hơ những ngón tay

 

Đành đoạn nửa đời không thấy mặt

áo hồng em vẫn tựa màu xưa

màu xưa có nắng và mây nữa

em mang về theo lá thu mưa

 

Ơi nửa đời làm ta đau điếng

mất, được, làm sao biết hở em

anh vẫn còn trơ con tim trắng

và dòng máu đỏ chảy xuôi im

 

Ơi nửa đời làm ta đau nhói

đánh tráo nhau trong cuộc tình sầu

nửa đời trót đã nhàu thân thể

ta cam đành làm kẻ tình thua

 

Có lẽ, nửa đời, ta mới gặp

tuổi ấu thơ trong giấc mơ già

có lẽ, nửa đời, ta đánh mất

nơi em, miền thơ dại cùng ta

  

Hạnh ngộ mùa xuân cùng em bất tận

hoa hồng nhung là máu tim người

hạnh ngộ mùa xuân với trăng tình tự

hoa hồng còn thơm ngát người xưa

  

Nửa đời ta như mưa phơ phất

bỗng nhặt được lòng nhân ái từ tâm

của em, đánh rơi vào tình thứ nhất

để ta ôm hoài, đi giữa nhân gian

 

Trần Yên Hòa

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2025

Chợ Sách Cũ Bên Lề Đường - Thơ NGUYỄN THI THANH DƯƠNG


( Cảm tác hình ảnh “Chợ Sách Cũ Lề Đường”. )

Đã bao lần ai đi trên hè phố
Có dừng chân hàng sách cũ chọn mua
Ta tình cờ gặp lại kỷ niệm xưa
Những câu truyện, văn chương mình yêu thích.

Ta nâng niu tìm những gì đã mất
Lật từng trang khe khẽ kẻo hồn đau
Kẻo phai thêm trang giấy cũ úa màu
Đọc từng chữ đưa ta về quá khứ.

Bao trang sách đã cùng ta tri kỷ
Dưới đèn khuya bên gối, mộng xa vời
Người là ai mà ta khóc với cười
Người trong truyện mà tưởng như có thật.

Cầm cuốn sách đã long bìa cũ rách
Hương người xưa còn ở lại đây không ?
Chủ đâu rồi mà phận sách long đong
Sách và chủ không hẹn ngày tái ngộ.

Những cuốn sách cũng như ta dâu bể
Đã từng nằm trong quầy sách dễ thương
Hôm nay nằm chồng chất bên lề đường
Bước chân người qua hững hờ gió bụi.

Hãy cúi xuống tìm ở trong tàn lụi
Những huy hoàng của một thuở đam mê
Sách và ta như những kẻ lạc quê
Bỗng mừng tủi gặp nhau nơi chốn lạ.

Ta yêu sách, yêu cả tên tác giả
Cuốn sách hay ta sẽ nhớ suốt đời
Sách cũ hè phố, sách cũ chợ trời
Hồn của sách có hồn ta trong đó.

Nguyễn Thị Thanh Dương
( May 6, 2025)

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2025

LÒNG QUÊ - Thơ ĐÔ CHIÊU ĐỨC


    Lòng quê dợn dợn vời con nước
                                          Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà !

                                                     (Tràng Giang – Huy Cận)


Nắng chiều vương mái nhà tranh,
Khói lam chiều vẩn vơ thành tròn xoay.
Cơm chiều thoang thoảng hương bay,
Trời chiều vời vợi nghe dài ngẩn ngơ.

Lối đi nho nhỏ ven bờ,
Cầu dừa thầm lặng vắt hờ qua mương.
Lá tre níu khách qua đường,
Phất phơ áo trắng còn vương nắng nhòa.

Bên đồng hương rạ tỏa xa,
Hòa cùng hương đất hương hoa thoảng nồng.
Xe trâu lôc cộc thong dong,
Oang oang chim vịt bên sông kêu chiều.

Bến sông ghe đậu dập dìu,
Ầu ơ tiếng võng thiu thiu giấc nồng.
Nương theo tiếng hát bổng trầm,
Bềnh bồng sóng nước bềnh bồng hồn thơ !

Hoa lau theo gió phất phơ,
Đàn cò ma trắng lượn lờ bay qua.
Chuông chiều văng vẳng ngân nga,
Nắng chiều dần tắt trăng tà nghiêng treo.

Tần ngần suốt buổi xóm nghèo,
Chiều tan chiều tắt chiều theo trăng tà.
Tình quê bát ngát bao la,
Hồn quê tràn ngập chan hòa trong tôi.

Bao năm xa cách quê rồi !!!

Đỗ Chiêu Đức

2025

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2025

THÁNG TƯ TRỜI NỔI BÃO GIÔNG - Thơ Kiều Mộng Hà




Bây giờ
Bốn chín năm qua
Mà sao cứ ngỡ
như là… chiêm bao
Buổi trưa phá cửa nhà lao
Phố xôn xao gọi bảo nhau vào nhà

Ngoài đường
Từng nhóm lâu la
Tay cài vải đỏ
Miệng khà răng nanh
“Đồng bào khu phố chung quanh
Miền Nam Giải Phóng nhân dân anh hùng
Tàn dư Mỹ/Nguỵ cáo chung
Chúng ta làm chủ 4 vùng miền Nam”

Hoà Bình!
Lạ quá, bàng hoàng
Tai bèo, dép bẹp nghênh ngang phố phường
Mắt lơ da bủng trơ xương
AK lếch thếch, đầy đường thú hoang

Vài em
Lính gái bảnh sang
Khăn rằn quấn cổ
dép mang… lộn phèo

Ngỡ ngàng
giọng Bắc kỳ reo
Úi chà gái Nguỵ
“đéo” eo đẹp gì
Môi hồng răng trắng dáng đi
Quần là áo lụa tóc “phi dê” bồng…

Tháng Tư
Trời nổi bão giông

Kiều Mộng Hà
Austin.4.1.24

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2025

Đẹp Hơn Chuyện Thần Tiên - Thơ Như Nguyệt



Chuyện tình mình đẹp hơn cổ tích
Ly kỳ hơn, tình diễm tuyệt sắt son
Như trái táo, cắn vào thật là ngon!
Không hối tiếc ta yêu nhau tha thiết!

Chuyện tình mình sôi nổi hơn tiểu thuyết
Có đủ mùi ngọt bùi chát chua cay
Như rượu nhẹ một ly chẳng thể say
Mà ngây ngất ngọt thơm hơn là đắng

Chuyện tình mình mơ màng hơn mây trắng
Mây vô tư, mây bay mãi không ngừng
Chuyện tình mình đẹp hơn cả vầng trăng
Vầng trăng sáng đêm rằm ta cùng ngắm

Chuyện tình mình hay hơn là thần thoại
Anh yêu em, yêu bất chấp rủi may
Cảm ơn anh đã yêu em si dại
Đã yêu em trọn hết cuộc đời này!

Chuyện tình mình, tình vĩnh cửu ngọt ngào
Như sao sáng trên trời cao, sáng chói!
Ở bên anh, hiểu được chân hạnh phúc
Có được anh, đời sống quá an vui!

Như câu cuối chuyện thần tiên cổ tích
"They lived happily forever..."
"Họ sống rất hạnh phúc trọn đời và mãi mãi..."
Chuyện tình mình đẹp tuyệt như thế đó
Chuyện tình mình hiếm có ở thế gian

Như Nguyệt

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2025

Huế Ơi Thơ Trần Quốc Bảo - Nhạc Trần Đại Bản





           Huế Ơi     

 

Ai về núi Ngự, sông Hương,

Cho tôi gửi bớt nhớ thương về cùng,

Bao năm xa cách Miền Trung,

Nhớ chi nhớ rứa!... lạ lùng, Huế ơi!

 

Nhớ về Bến Ngự… nhớ Truồi,

Nhớ tà áo trắng, ngược xuôi Trường Tiền!

Trên sông, em gái Thừa Thiên,

Chở về Vỹ Dạ, một thuyền đầy trăng…

 

Ối tang!... Ối tang!… tình tang…

Câu hò mái đẩy, chèo sang bến tình!

Ối tang!… tình tang... Ối tình!

Dặt dìu điệu hát, Nam bình, Nam ai.

 

 




Giọng em nức nở cảm hoài,

Âm thanh lả lướt, trải dài Hương Giang.

Ối tang!... Ối tang!… tình tang…

Mộng mơ rứa đó!... xốn xang cõi lòng!

 

Nhớ O thôn nữ Kim Long,

Che nghiêng vành nón, đi trong nắng tà!

Gió đưa cành trúc la đà,

Gió vờn ve vuốt, mượt mà tóc O!

 

Inline image
 

Đồng Khánh ơi! tuổi học trò,

Có còn soi bóng, bến đò Bao Vinh?

Cố đô lưu luyến bao tình,

Răng chừ trở lại Ngự Bình, Sông Hương!

 

Huế ơi!... trăm nhớ ngàn thương!

Hương sen hồ Tịnh, hằng vương vấn lòng.

Giọng hò cô gái Kim Long.

Tình tang… Ơi hỡi!… ước mong ngày về!

 

          Trần Quốc Bảo

                  Richmond, Virginia

            Địa chỉ điện thư của tác giả:

          quocbao_30@yahoo.com

 

Kính mời Quí Vị đọc bài TỰA  Nhạc tập "HUẾ ƠI" của Nhạc Sị Trần Đại Bản

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2025

GIÁNG NGỌC - TÌNH KHÚC CHO ANH (ViệtVănMới)

(nhớ những mùa VALENTINE đã xa)

1.

Em ước ao làm loài hoa Hướng Dương
Hoa hướng về mặt trời
Còn em hướng về anh trong niềm thủy chung tuyệt đối
Xin cho em đừng một lần gian dối
Để cuộc đời không trắng nghĩa yêu thương
Xin cho em vòng tay mê đắm dị thường
Với bờ môi mềm thoảng vương khói thuốc
Với mắt nhìn êm đềm như suối nước
Với lời ngọt ngào ru em ngủ thật bình an
Đừng hỏi: -“Từ bao giờ em biết yêu anh?”
Em lắc đầu, cười thôi mà chẳng nói
Chuyện thương yêu ví như mây như khói
Chuyện thương yêu ví như núi như sông
Chuyện thương yêu mãi nối tiếp trùng trùng
Thì bao giờ có ai mà kể hết?
Em có thể yêu anh từ tiền kiếp
Từ một thuở nào xa lắc xa lơ
Như chuyện thần tiên: Ngày xửa ngày xưa…
Em có thể yêu anh khi là nữ tì của Tây Vương Mẫu
Nghe tiếng tiêu dặt dìu lúc vào vườn hái táo
Mà quên đường về, bị thiên đình đọa xuống trần gian…
Em có thể yêu anh ngày hình thể chưa thành
Như lời Ca Dao đậm đà tình ý:
“Sao Tua chín cái nằm kề
Thương anh từ thuở mẹ về với cha”…

2

Em ước ao làm loài hoa Mắc Cỡ
Để khép nép, ngại ngùng
Để thẹn thùng, bỡ ngỡ
Khi mắt anh nhìn
Khi môi anh hôn
Khi lời anh nhẹ như tiếng thở:
“Anh đi rồi, em có nhớ lắm không?”
Em ngước nhìn anh và trả lời thầm:
-“Vừa cách biệt đã nghe thương nhiều lắm!”
Thành phố ngập sắc màu tím-đỏ-vàng-xanh của áo dài - váy ngắn
Cả một biển người đi ngược về xuôi
Cả một rừng người nói nói cười cười
Sao trong em như sa mạc hoang vu vô tận?
Tai chỉ nghe gió rì rào trên rặng thùy dương xanh ngắt
(Mà ngỡ như lời chinh phụ ôm con:
-“Ôi chinh phu, em ngóng đợi mỏi mòn
Tóc đã bạc mà lòng son chưa bạc
Còn tưởng nhớ khi tim còn nhịp đập
Còn chờ mong khi chưa rũ liệt hình hài…”)
Mắt ngóng về tít tắp chân mây
Đường bao la chim trời bay cánh mỏi
Em khe khẽ thở dài
Tay vuốt làn tóc rối
Xin đừng ai thắc mắc hỏi vì sao
Thiên hạ chung quanh náo nhiệt, ồn ào
Chỉ riêng em cô đơn, lạc bước…

3.

Em ước ao làm loài chim Ô Thước
Bắc nhịp cầu cho các cặp vợ chồng đang sống chia xa
Để cũng như chúng ta
Không bao giờ cách chia nhau nữa
Anh có em để kể lể vơi đầy niềm thương nỗi nhớ
Em có anh để yêu dấu, giận hờn
Chúng mình xây dựng tương lai
Bằng thủy chung
Bằng chân thành
Bằng tin yêu suốt đời không dời đổi
“Chim lạc bầy thương cây nhớ cội
Người xa người, tội lắm…”
Phải không?

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2025

Mùa xuân chín một tuổi hồng - Thơ Lê Thanh Hùng



Chậm thôi em, bước đi chầm chậm
Kẽo trời giông lộ nét xuân thì
Gã trai khờ cố tình lén ngắm
Đăm đắm chiều trong nỗi cuồng si

Xuân chín nõn trên cành lộc biếc
Phập phồng rơi cánh bướm tơ non
Em để ngỏ, tuổi hồng cách biệt
Trãi đường quen, không chút hao mòn

Kìa tóc rối xòa ngang vầng trán
Vội vàng gì mà lại so đo
Ngước đôi mắt ngây thơ đơn giản
Giấu đằng sau một lời dặn dò

Cơn gió tết, bung ngày thốc xối
Lướng vướng chiều trong suốt tầm xa
Chợt quay ngoắt tóc dài, giận dỗi
Sáng bừng lên, óng biếc mượt mà
*
Xuân đến, mới hay em đã lớn
Một tuổi hồng lóng lánh trong tay
Bên lối cỏ tơ non xanh mởn
Nắng xuân đang tỉ mẩn giãi bày

Lê Thanh Hùng

tranyenhoa.blog

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2025

LỤC BÁT ĐẦU NĂM - Thơ KIỀU MỘNG HÀ


Ra vườn
Hoa tặng hương xuân
Tặng sương lóng lánh
Ánh trăng đón chào
Tần ngần đứng dưới cội đào
Nhớ người năm cũ…nghe đau đáu buồn

Ra vườn
Cỏ úa leo tường
Ghế còn giữ ấm
dư hương chỗ ngồi?
Hiên đời soi bóng đơn côi
Tiếng từ quy gọi… bồi hồi vọng âm

Ra vườn
Lá dỗi sấp nằm
Thoáng như giấc mộng
thăng trầm nghìn thu
Ngày xưa vô ngã vô ưu
Giờ sao nghe tận tâm tư muộn phiền

Ra vườn
Ngồi tựa mái hiên
Nhớ ai ngâm khúc
Đạm Tiên gặp Kiều
Buồn hiu nhìn bóng mây chiều
Vô thường trong sát na… điều Phật răn




Đêm đêm
Sám hối nghiệp căn
Nến lung linh sáng
tâm thân nhẹ nhàng
Mỗi ngày quét dọn sân am
Lau chùi bụi bám khói nhang chỗ thờ

Đi/về
Mờ mịt bến bờ!!!
Bản lai điện mục…
lờ mờ hiện ra

Kiều Mộng Hà
Feb.07.2025

Thứ Tư, 29 tháng 1, 2025

Thầy Thích Minh Tuệ - Tôi tu mà anh có tu đâu - Thơ Tế Luân


Thầy Thích Minh Tuệ

Bước chân dẫm nắng trên đường
Trăm năm trong cõi vô thường chiếu không
Nguyên sơ là đám bụi hồng
Bỗng đâu gió thổi phiêu bồng viễn du.

Ta về chắp nối đường tu
Thân phơi muôn dặm xa mù bụi bay
Bình bát cơm ngàn mây
Đường chiều vui bước tháng ngày đi qua.

Tối nghĩa địa bãi tha ma
Bóng người cô độc mình ta ngủ ngồi
Quanh ta cây cỏ đâm chồi
Tâm hồn xao xuyến bồi hồi xót đau.

Gió lùa ngọn cỏ bông lau
Từ hồng hoang đến ở đâu bây giờ
Ngồi thiền trầm lắng trong mơ
Kiếp sau ta lại bơ vơ chốn nào.

Thân này nhận mấy cơn đau
Chiều nghiêng ngả mũ chào nhau đợi chờ
Trầm luân từ thuở ban sơ
Sau này đừng vội hững hờ bước đi.

Mảnh vải rách tà áo ni
Đầu đà khổ hạnh xá gì xác thân
Khi nào hiện hóa phù vân
Phật quang chuyển thế xoay vần đường tu.

Tế Luân
Viết Tặng Thấy Thích Minh Tuệ

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2025

XUÂN VỀ HAY CHƯA? - Thơ Thu Chi Lệ

 



Ngày tháng Chạp sương mờ khói tỏa

Ta đâu biết xuân về hay chưa

Nàng xuân yểu điệu ngày xưa ấy

Thấp thoáng về đâu ngọt ý thơ


Nhớ mùa xuân trước tình vừa đến

Cánh nhạn về đây mang ý thơ

Người hẹn cùng ta đêm 30 Tết

Cùng nhau hái lộc đã xa vời


Đã bao xuân qua đành lỗi hẹn

Lặng lẽ người đi khuất bóng mờ

Thời gian dần xóa niềm mơ ước

Rồi ngày tháng trôi, dòng nước trôi..

 

Năm tháng qua lòng còn chưa cạn

Thuở yêu người vui với thế gian

Còn gì những mùa xuân tươi trẻ

Rồi một xuân nào mộng dở dang..

 

Bao năm lưu lạc giữa trần gian

Còn lại gì cho đến hôm nay

Một đời cam chịu bao cay đắng

Không phải mình ta, chẳng riêng ai

 

Đã xa rồi mùa xuân năm ấy

Xa rồi cánh bướm lượn bên song

Còn đâu nữa đường xưa thơ mộng

Mảnh tàn phai lạc giữa hư không

 

Giấc ngủ đêm qua dường khắc khoải

Đường xuân ngày cũ bước trong mơ

Hương xưa một thoáng về bên gối

Nghe giữa mùa xuân rộn ý thơ

 

Từng cơn gió lạnh lùa qua cửa

Nghe mưa giá buốt đọng  tim tôi

Hoa tuyết rơi đầy bên hiên vắng

Như có mùa xuân lạc xuống đời..

 

 Thu Chi Lệ

( Viễn xứ, Tháng 01.2025)