Tận cùng nỗi nhớ mùa Đông
sầu riêng gói kín trong lòng Hoàng Cung
đời tôi đã triệu ngàn lần
lưu linh xó chợ, quán ăn tâm hồn
*
Đêm về, lạnh đắp hoàng hôn
khi lâu có dịp nắng hồng tắm thơ
lang thang xuống bến, ngồi bờ
nhìn chiều về núi, lặng lờ giòng xuôi
*
Buồn_ tôi mang mặt nạ cười
vui_ tôi tâm sự như người vẫn bên
lần nào tim cũng vương mang
nào thơ, nào thẩn, đầy khoang thuyền ...đầy
*
Những gì người đã tặng tôi
luôn luôn trong túi kỷ hoài trên tay
sợ hờ xuống quán uống say
ngủ quên góc phố nào...mai mất rồi
;
Cực lòng, khóc với đơn côi
tìm anh dưới ánh điện gầy Huế khuya
biết mô mai mốt...ngày kia
gặp đêm huyền thoại trở về...biết đâu...
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét