Thứ Năm, 13 tháng 2, 2025

Mùa xuân chín một tuổi hồng - Thơ Lê Thanh Hùng



Chậm thôi em, bước đi chầm chậm
Kẽo trời giông lộ nét xuân thì
Gã trai khờ cố tình lén ngắm
Đăm đắm chiều trong nỗi cuồng si

Xuân chín nõn trên cành lộc biếc
Phập phồng rơi cánh bướm tơ non
Em để ngỏ, tuổi hồng cách biệt
Trãi đường quen, không chút hao mòn

Kìa tóc rối xòa ngang vầng trán
Vội vàng gì mà lại so đo
Ngước đôi mắt ngây thơ đơn giản
Giấu đằng sau một lời dặn dò

Cơn gió tết, bung ngày thốc xối
Lướng vướng chiều trong suốt tầm xa
Chợt quay ngoắt tóc dài, giận dỗi
Sáng bừng lên, óng biếc mượt mà
*
Xuân đến, mới hay em đã lớn
Một tuổi hồng lóng lánh trong tay
Bên lối cỏ tơ non xanh mởn
Nắng xuân đang tỉ mẩn giãi bày

Lê Thanh Hùng

tranyenhoa.blog

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2025

LỤC BÁT ĐẦU NĂM - Thơ KIỀU MỘNG HÀ


Ra vườn
Hoa tặng hương xuân
Tặng sương lóng lánh
Ánh trăng đón chào
Tần ngần đứng dưới cội đào
Nhớ người năm cũ…nghe đau đáu buồn

Ra vườn
Cỏ úa leo tường
Ghế còn giữ ấm
dư hương chỗ ngồi?
Hiên đời soi bóng đơn côi
Tiếng từ quy gọi… bồi hồi vọng âm

Ra vườn
Lá dỗi sấp nằm
Thoáng như giấc mộng
thăng trầm nghìn thu
Ngày xưa vô ngã vô ưu
Giờ sao nghe tận tâm tư muộn phiền

Ra vườn
Ngồi tựa mái hiên
Nhớ ai ngâm khúc
Đạm Tiên gặp Kiều
Buồn hiu nhìn bóng mây chiều
Vô thường trong sát na… điều Phật răn




Đêm đêm
Sám hối nghiệp căn
Nến lung linh sáng
tâm thân nhẹ nhàng
Mỗi ngày quét dọn sân am
Lau chùi bụi bám khói nhang chỗ thờ

Đi/về
Mờ mịt bến bờ!!!
Bản lai điện mục…
lờ mờ hiện ra

Kiều Mộng Hà
Feb.07.2025

Thứ Tư, 29 tháng 1, 2025

Thầy Thích Minh Tuệ - Tôi tu mà anh có tu đâu - Thơ Tế Luân


Thầy Thích Minh Tuệ

Bước chân dẫm nắng trên đường
Trăm năm trong cõi vô thường chiếu không
Nguyên sơ là đám bụi hồng
Bỗng đâu gió thổi phiêu bồng viễn du.

Ta về chắp nối đường tu
Thân phơi muôn dặm xa mù bụi bay
Bình bát cơm ngàn mây
Đường chiều vui bước tháng ngày đi qua.

Tối nghĩa địa bãi tha ma
Bóng người cô độc mình ta ngủ ngồi
Quanh ta cây cỏ đâm chồi
Tâm hồn xao xuyến bồi hồi xót đau.

Gió lùa ngọn cỏ bông lau
Từ hồng hoang đến ở đâu bây giờ
Ngồi thiền trầm lắng trong mơ
Kiếp sau ta lại bơ vơ chốn nào.

Thân này nhận mấy cơn đau
Chiều nghiêng ngả mũ chào nhau đợi chờ
Trầm luân từ thuở ban sơ
Sau này đừng vội hững hờ bước đi.

Mảnh vải rách tà áo ni
Đầu đà khổ hạnh xá gì xác thân
Khi nào hiện hóa phù vân
Phật quang chuyển thế xoay vần đường tu.

Tế Luân
Viết Tặng Thấy Thích Minh Tuệ

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2025

XUÂN VỀ HAY CHƯA? - Thơ Thu Chi Lệ

 



Ngày tháng Chạp sương mờ khói tỏa

Ta đâu biết xuân về hay chưa

Nàng xuân yểu điệu ngày xưa ấy

Thấp thoáng về đâu ngọt ý thơ


Nhớ mùa xuân trước tình vừa đến

Cánh nhạn về đây mang ý thơ

Người hẹn cùng ta đêm 30 Tết

Cùng nhau hái lộc đã xa vời


Đã bao xuân qua đành lỗi hẹn

Lặng lẽ người đi khuất bóng mờ

Thời gian dần xóa niềm mơ ước

Rồi ngày tháng trôi, dòng nước trôi..

 

Năm tháng qua lòng còn chưa cạn

Thuở yêu người vui với thế gian

Còn gì những mùa xuân tươi trẻ

Rồi một xuân nào mộng dở dang..

 

Bao năm lưu lạc giữa trần gian

Còn lại gì cho đến hôm nay

Một đời cam chịu bao cay đắng

Không phải mình ta, chẳng riêng ai

 

Đã xa rồi mùa xuân năm ấy

Xa rồi cánh bướm lượn bên song

Còn đâu nữa đường xưa thơ mộng

Mảnh tàn phai lạc giữa hư không

 

Giấc ngủ đêm qua dường khắc khoải

Đường xuân ngày cũ bước trong mơ

Hương xưa một thoáng về bên gối

Nghe giữa mùa xuân rộn ý thơ

 

Từng cơn gió lạnh lùa qua cửa

Nghe mưa giá buốt đọng  tim tôi

Hoa tuyết rơi đầy bên hiên vắng

Như có mùa xuân lạc xuống đời..

 

 Thu Chi Lệ

( Viễn xứ, Tháng 01.2025)

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2025

TRĂNG SAO - Thơ Kim Oanh

  


Con chữ thì thầm lời thật
Ngày vui thơ đêm ngây ngất dường bao
Sao treo như ánh đèn màu
Ngỡ đôi mắt đượm ngọt ngào sáng soi
Chạm vào tận trái tim tôi
Xôn xao nhịp đập trói đời cho nhau

Trăng thao thức quyện ngàn sao
Nghê thường vũ khúc bước vào vườn yêu
Thướt tha khoác áo lụa điều
Vòng tay xoay bước tim khêu lửa lòng
Trăng khuya khuất bóng ngoài song
Giấc mơ huyền ảo chìm trong canh tàn

Dòng xoay k​ý ức mơ màng
Bao mùa luân chuyển vẫn mang dáng hình
Suốt thời bóng mắt lung linh
Ấm êm nhè nhẹ qu​ấn quanh chỗ nằm
Như sợi tơ buộc trăm năm
Trăng sao ​kế​t chặt ​mố​i tằm se duyên!

Kim Oanh

GIẤC MƠ XUÂN - Thơ Thu Chi Lệ


 

Vườn xuân năm trước hoa khoe sắc

Thiếu nữ hồn nhiên bên  khóm hoa

Em mang màu áo như hoa cúc

Cánh bướm vờn quanh hương sớm mai

 

Rồi cứ mỗi năm xuân vẫn đến

Và người năm cũ hết mộng mơ

Sầu theo từng cánh hoa mai rụng

Hoa đã tàn phai hương sắc xưa..

 

Vũ trụ nghìn năm không đổi thay

Mùa xuân rực rỡ vẫn muôn nơi

Thiếu phụ xuân phai sầu tiếc nuối

Lệ sầu như những giọt sương rơi

 

Ánh trăng mơ hồ ngoài song cửa

Đêm tàn chợt tỉnh giấc mơ xuân

Tháng ngày hờ hững như dòng nước

Đừng đếm xuân sang dẫu mấy mùa..

 

Mùa xuân nào ta cùng chung bước

Nụ hôn nào trên tóc em bay

Lòng còn lưu luyến mùa xuân ấy

Mơ bóng em xưa dáng hao gầy

 

Tháng Giêng về níu lại mùa xuân

Bầy én xôn xao trên cành nhỏ

Trong vườn còn cánh hoa nở muộn

Đã muộn xuân qua chẳng đợi chờ..

 

Hãy vui trong những ngày bóng xế

Mùa xuân vẫn hiển hiện trong thơ

Cõi  phù vân cầm bằng mây khói

Vẫn đẹp xuân về giữa giấc mơ..

 

 Thu Chi Lệ

( Tháng 01.2025–Cận Xuân Ất Tỵ)              

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2024

Thu (Vàng) - Thơ Trần Yên Hoà



Thu đang đến nghĩa là em đang đến
Bước chân em xao động cả san hà
Ta dại khờ ôm gối mộng tình ta
Ta khốn khổ bơ vơ nhìn lá chết.

Em thổi gió cả một trời sương tuyết
Một rừng cây xào xạc lá khô kêu
Con ngựa hí suốt chặng đường mê mệt
Lá vàng ơi, thu đến tự bao giờ

Ta vẽ trong ta nhiều trang tình sử
Một rừng phong vàng ruộm cả non sông
Ta huyển hoặc em một loài chim lạ
Hót líu lo trên nhã nhạc cây cành

Em trổ nụ đời ta thêm hương sắc
Đất nở hoa khai phóng cuộc tồn sinh
Em thay áo ta mùi hương trầm mặc
Cuộc nhân gian hạnh phúc được bao lần

Em đã đến, ơi thu vàng đã đến
Ghé môi hôn cùng hoa cỏ gọi mời.
Ta mắc lưới em như dòng sinh mệnh
Em vàng hoa, ta mắc võng ta chơi.

Trần Yên Hòa

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2024

THÁNG MƯỜI TRỜI MƯA - Thơ Nguyễn Vĩnh Giao



 

Tháng Mười mưa mãi mưa hoài

Mưa bên song cửa, mưa ngoài mái hiên

Giang tay ôm nỗi ưu phiền

Chạnh lòng một phút cuồng điên nhớ người 

*

Ngày năm xưa, cũng Tháng Mười

Lần đầu hò hẹn cùng người lang thang

Chiếc xe gắn máy cà tàng

Chở em len giữa hai hàng cây cao

Trong lòng hoa nở xôn xao

Tưởng chừng như tự thuở nào quen nhau

 

Mưa Sài-Gòn đến rất mau

Thoáng phút giây, đã đất trời mù sương

Mây đen bao phủ phố phường

Mưa từ đâu đến, bốn phương giăng đầy

 

Dìu nhau nấp dưới tàn cây

Ngàn bong bóng nước vỡ đầy chung quanh

Nép đầu vào sát lòng anh

Em mỉm cười, mắt long lanh rạng ngời

Ôm nhau lặng ngắm mưa rơi

Tình trong như đã một đời ái ân

 

Mưa làm mê đắm tình nhân

Quên mình ướt sũng từ chân đến đầu

Mưa đến mau, mưa ngừng mau

Hai con chuột lột nhìn nhau cười giòn

Hẹn còn mưa ở Sài-Gòn

Chúng mình hai đứa vẫn còn có đôi 

*

Tình rồi cũng bọt bèo thôi

Anh theo cánh gió, nổi trôi xứ người

Đi trong mưa lạnh Tháng Mười

Lòng bâng khuâng nhớ đến người năm xưa

 

Tháng Mười nay vẫn còn mưa

Thiên đường lạc bước, anh chưa trở về

 

Nguyễn Vĩnh Giao

(Houston)

MÃI MÃI CỦA TÌNH YÊU - Thơ Nguyệt-EmXưa

 


Hãy nhón đôi chân lên đi em!
Môi anh đang chờ đợi
Hay em ngồi xuống đây
Cùng anh nghe sóng biển thì thầm
Hãy tựa vai anh đi em
Đêm càng sâu càng lạnh
Trăng càng cao càng tỏ
Răng em trắng trong mời
Hãy nằm cùng anh nhé
Sao khuya đang hờn ghen
Nhấp nháy cả khung trời
Nhập tràn vào mắt em
Đừng nói, anh cũng hiểu em muốn gì đêm nay.
Khúc Thụy Du, ánh trăng vàng...
Anh không là chim bói cá, để em phải chờ
Anh đang run đôi tay, anh đang mỏi đôi chân.
Vì em và vì em tất cả.
Biển sóng đang xô nhau.
Anh giữ em trong áo lụa vô tình
Để răng anh muốn cắn, để hồn anh muốn say
Biển anh chả cần, chỉ mình em thôi, mặc sóng đời vồ dập.
Em, em ...thiên đường nào cho ta hôm nay
Những đắm say cuả tuổi trẻ
Ngày mai chúng ta già, mà biển vẫn trẻ
Hát mãi bản tình ca muôn thuở.
Anh nhắm mắt chờ em, một đêm say, cuồng phong của bão tình đắm đuối.

   Tháng Mười nhớ anh DTL

Nguyệt-EmXưa

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2024

Mùa Đông Bâng Khuâng - Thơ Thu Chi Lệ

 



Em có hay mùa đông vừa mới đến
Lá trên cành xơ xác bóng cô liêu
Bầu trời xa lãng đãng vầng mây xám
Chim lạc bầy ngơ ngác những chiều nghiêng

Gió bấc về lạnh lẽo ngoài hiên vắng
Bên thềm hoa đọng lại giọt mưa thưa
Lòng thao thức những đêm dài quạnh quẽ
Gối chăn mềm tơ tưởng dấu hương xưa

Nghe rét mướt từ khi lòng khép lại
Nỗi mong chờ se sắt giữa cơn mê
Một ngày người đi xa miền quan tái
Thương nhớ người ngàn dặm chốn sơn khê

Miền viễn xứ một trời giăng sương trắng
Hoa tuyết rơi đầy trên mái nhà ai
Đôi chim quyên tìm nhau tha thiết gọi
Kẻ không nhà biết nương tựa nơi đâu?

Đi cho hết cuối con đường cô lữ
Cánh hoa sầu khép kín suốt mùa đông
Con bướm lượn tìm cành hoa nhỏ
Cánh buồn ngơ ngác giữa mênh mông

Ta dẫm bước trên đường đầy xác lá
Vùi chôn trong tuyết trắng mùa đông
Mang chiếc áo mùa đông chưa đủ ấm
Biết làm sao ấm lại trái tim hồng

Em biết chăng khi thời gian chẳng đợi
Áo lụa ngày xưa ấy đã xa xôi
Theo bước chân ai những chiều lộng gió
Giờ mình ta lê bước nhỏ chơi vơi

Hàng cây bên đường xưa sao lặng lẽ
Tháng ngày qua lá rụng đã bao lần
Hỏi người đi có bao giờ trở lại
Mùa đông nầy lòng vẫn thấy bâng khuâng..

Thu Chi Lệ


( Ngày chớm đông 2024)
“Những Dòng Thơ Cuối“

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2024

THU HOA THỊNH ĐỐN - Thơ & Hình Ảnh Nhất Hùng




MÙA THU HƯƠNG PHẤN - Thơ Khê Kinh Kha



Cho DP

trong mắt em mùa thu vừa đến vội
gió lạnh đầy trong nỗi nhớ chơi vơi
anh chợt biết vì sao thu yếu đuối
bởi vì em gửi nhớ đến bên tôi

này em hỡi thu này mình xa cách
nên lá vàng rưng rức theo gió lay
nên chiều nay mình anh ôm lá khóc
mà ngỡ hồn mình trên cánh lá bay

anh sẽ mượn con gió trên cành lá
và cánh chim lãng đãng giữa chiều tà
để anh gửi về em nụ hôn ấm
ấm trong mặn mà- ấm trong tình ta

anh sẽ góp ánh trăng vào ước vọng
và giọt sương long lanh như mắt em
đề ấp ủ trong tháng ngày xa vắng
cho tình mình dịu ngọt đến dễ thương

anh sẽ nhặt nắng hồng rơi trên lá
và nhẹ hôn để nhớ môi em nồng
anh sẽ kết mây trời thành tóc xõa
anh sẽ ôm – tựa má vào mây mềm
và sẽ thở vào mây lời yêu mến

anh sẽ hái vạn ngàn cánh sao băng
và sẽ nguyện xin Chúa tình em ngoan
để mùa thu trong anh đầy hương phấn
hương phấn tình mình – hương phấn yêu đương

khê kinh kha
(Tác giả gởi)
tranyenhoa/blog

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2024

Bên Kia Miền Im Lặng - Thơ Lê Văn Trung



Rồi khi nắng tắt ngoài hiên vắng
Ai rót vào ta những nhạt phai
Ta đi cho hết vòng luân lạc
Ta qua cho hết trời thiên tai

Xin gọi nhau về bên cõi hẹn
Một MIỀN IM LẶNG giữa vô biên
Xin gửi thiên thu lời ánh sáng
Soi từng hạt bụi rơi ưu phiền

Ta đi như thế ta là mây
Ta đi như thế ta là gió
Ta đi như lá đã lìa cây
Là đi như hoa tàn hương nhụy

Ta đi nhẹ nhàng như khe suối
Ta đi vội vã như thác ghềnh
Ta xuôi về tận trời quên lãng
Ta về BÊN KIA MIỀN LẶNG IM.

Lê văn Trung
(Viên Hướng gởi)
13. 09. 24
Tranyenhoa/blog

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2024

ĐÊM SAY - Thơ Nguyệt-EmXưa


ĐÊM SAY.

Anh chôn cất rượu nồng mấy mươi thu
Hãy đào lên mời nàng uống với nào!
Rượu nồng say rồi dệt cả trời cao
Những ân ái của lòng mơ đắm đuối

Tình yêu vàng chẳng bao giờ có tuổi
Hãy nâng niu và rót rượu thêm đi
Hãy lắng nghe nàng thổn thức những gì?
Hay im
lặng kề môi vào môi lệ

Nàng có tiếc tình yêu về quá trễ
Để đêm say chếnh choáng, mai phân kỳ
Anh hãy ôm nàng thật chặt, bóng lưu ly
Ngàn hương sắc quỳ dưới chân diễm lệ.

Mưa nữa đi dòng bong bóng li ti
Nước mắt nàng trôi vào lòng anh đấy!
Một đêm say có dành cho ân ái.
Để kiếp này hoa gấm trải hoàng lan.

Rót rượu đi anh làm đẹp môi nàng.
Rót nữa đi cho mắt nàng nhắm lại
Vẫn thấy anh một lãng tử tình si.
Và đừng hỏi ngày mai" Em có đi"

Nguyệt-EmXưa

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2024

thơ lưu nguyễn đạt: HẠT LỰC

 

HẠT LỰC


đêm dân tộc đăm chiêu ngây trần tục
héo phận người từng mảnh vụn long đong
bao ngào nghẹn âm thầm vơi bóng ngục
ngủ trăm năm tỉnh giấc vẫn như không

chim đậu đất rừng nhớ cây thao thức
khóc hay quên sao mãi mãi vấn vương
khi vĩnh biệt ta hẹn về bến mục
góc trời toang mưa nặng cánh bốn phương

đêm ánh nguyệt lòng dân từng hạt lực
nối mong manh huyền biến khắp non sông
khao khát mãi mùa xuân khơi đầy vực
gió nam nguyên bát ngát cả mênh mông

ngàn việt điểu trường sơn bay một lúc
rừng già kia cội nguồn vẫn thân thương
tay hướng thượng trên dòng đau tủi nhục
thế hệ nay thách đố tận phi thường

rồi tiếp tiếp non sông kia kết lực
để một ngày rạng đông trả biên cương

Lưu Nguyễn Đạt
Virginia–Đất Trinh — May 27, 2013  

https://www.vietthuc.org

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2024

BÀI CA THÁNG MƯỜI - Thơ Thu Chi Lệ

                           


Tháng Mười về mưa dầm gió bấc
Trời nơi đây thấp thoáng sương mù
Ngày tháng mười mưa sầu lối nhỏ
Lá vàng rơi, chiếc lá cuối thu

Khi anh về đường thu xác lá
Ngõ nhà em đã vắng người thương
Anh cô đơn giữa vùng hiu quạnh
Bài tình ca biết gửi cho ai?

Góc phố xưa giờ sao xa lạ
Em bây chừ phiêu bạt phương nao
Anh ước hẹn hôm nào trở lại
Em có về hát khúc thu ca

Hoa đã rơi rụng đầy trước ngõ
Những màu hoa đẹp tựa trong mơ
Cành hoa tim tím còn ở lại
Mong chờ cơn gió đến đưa thơ..

Thu đã về mùa thu lá đỏ
Lá rơi vài chiếc trước thềm hoa
Con bướm trắng bay về ngơ ngác
Phấn hoa ngày trước đã bay xa

Hương tháng mười mượt mà con gái
Hạt bụi nào bay xuống trần gian
Là hóa thân em ngày xưa đó
Rồi sẽ bay về nơi rất xa..

Vầng trăng tình sử đêm huyền thoại
Ngẫm cuộc đời như giấc chiêm bao
Đêm trăng vời vợi sầu nhung nhớ
Vẫn nhớ ngàn thu chút ngọt ngào..

Thu Chi Lệ
( Tháng 09, 2024)          

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2024

MƯA - Thơ Trần Trung Đạo



 Đêm về phố lạ dưới cơn mưa

Nhớ mắt em buồn buổi tiễn đưa
Che tay nghe lệ mình đang ướt
Bước chậm thương cây lá chuyển mùa
Lụt ở quê hương, mưa xứ người
Một dòng tủi nhục chảy không nguôi
Mưa qua biển Thái tanh mùi máu (*)
Bao xác thây người lặng lẽ trôi
Sài Gòn mưa rớt một màu đen
Khóc thầm từ độ đổi thay tên
Em có ngồi bên ao nước nhỏ
Anh, con thuyền giấy cuốn lênh đênh
Hà Nội mưa phùn buổi chớm thu
Đường về lịch sử tối âm u
Hãy khóc lên đi trời tổ quốc
Rửa sạch lầm than lẫn hận thù
Mưa xuống tình người rách tả tơi
Lọc lừa, phe phái vẫn chưa thôi
Mưa che khuất lối về Văn Miếu
Giảng Võ Trường đâu? Sập mất rồi!
Mưa phai mái tóc thời niên thiếu
Tuổi trẻ nhòa theo hạt lệ trời
Ngoảnh mặt về Nam mây xám quá
Bao giờ nắng đẹp núi sông ơi!
Trần Trung Đạo
* Thời đồng bào vượt biển và nạn hải tặc trên Vịnh Thái Lan

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2024

GỬI MỘT HẠT BỤI - (Thay lời gia đình một nạn nhân) - Thơ GIÁNG NGỌC (VVM)

 


Mấy tuần rồi, em vẫn ngỏ cửa chờ anh
Chiếc lá rụng cũng cho em hy vọng
Em tự dối mình rằng anh vẫn sống
Tối nay chưa về… Bận đột xuất đấy thôi!
Con cứ hỏi hoài: “Sao ba đi lâu thế, mẹ ơi?!”



Buổi sáng tai ương…
Anh dời nhà
Em vẫn nhớ:
Anh tươi cười nựng con hôn vợ
Có ai ngờ là lần cuối cùng đâu?
Thảm họa xảy ra
Đột ngột!
Đớn đau!
Chút bụi cát hóa thân về cát bụi
Hạt bụi nào tạo hình hài yếu đuối?
Hạt cát nào đã say đắm cùng em?



Em vẫn chờ dáng dấp thân quen
Em vẫn đợi gót giày anh khua động
Em vẫn dối mình: “Anh đang còn sống”
Em vẫn gạt con: “Ba bận việc đi xa…”
Nên ngày ngày con đều nhắc nhở ba
Nên tối tối em lại chong đèn, ngỏ cửa…

LỜI CUỐI

Ừ thôi thì…
Em đồng ý chia tay
Trả anh lại thời độc thân xưa cũ
(chẳng phải em không còn yêu anh nữa
Mà chính vì yêu sâu đậm quá đấy thôi)
Có phải thế là tình yêu đúng nghĩa không, anh ơi?!



“Vì ngày ấy tôi vội vàng lầm lẫn
Vì ngày ấy không được ai hướng dẫn…”

Lời phũ phàng như muối xát, kim châm
Lời như dao chặt đứt một tình thâm…



Em chẳng thể hiểu vì sao lúc lên rừng xuống biển
Thuở cơ hàn thì hạt muối cắn đôi
Mà lúc có chiếc bánh ngọt thơm lại không chia sẻ được nữa rồi?



Ừ thôi thì…
Anh cứ đi như ước nguyện
Tìm cho mình nửa nào tròn vẹn
Bổ khuyết vào hạnh phúc cuối đời
Chỉ nhắc anh một lần nữa thôi:
Tìm một người chân thành với anh
Như em - Rất thật!
Và đừng quên: nếu thêm lần lầm lẫn
Sẽ chẳng thể nào thay đổi được nữa đâu…



Ừ thôi thì…
Em chấp nhận xa nhau!

RAY RỨT
   (Tâm sự một người vợ khuyết tật)

Mình hay bảo tôi mang nhiều mặc cảm
Tôi chỉ cúi đầu yên lặng mà thôi
Nhiều đắng cay nên tôi biếng môi cười
Mình đừng nghĩ tôi lạnh lùng, xa cách



Không mặc cảm nhưng tôi buồn nhiều lắm
Khi soi gương
Khi tự vấn bản thân
Tôi hiểu mà…
Tôi thua kém, tật nguyền
Thì tại sao mình yêu tôi đến thế?



“Tình yêu chân thành mù lòa lý lẽ
Đã yêu rồi đâu cần hiểu vì sao…”

Lời nói mình thật ấm áp, ngọt ngào
Mà trong tôi vẫn đong nhiều ngờ vực



Mình yêu tôi kiếp này hay kiếp trước?
Sống hôm nay, tôi sợ hãi hôm mai
Biết chừng đâu
Bất chợt có một ngày
Mình bừng tỉnh sau cơn mê si dại
Mình phân vân
Hoang mang
Nghi ngại…
Thì thời gian có quay lại bao giờ?
Tuổi trẻ qua rồi
Mình sẽ tiếc ngẩn ngơ
Và mình sẽ…



Tôi suy tư nhiều quá!
Không thể được
Dừng lại thôi, mình ạ!
Tôi phải đi…
Tôi đã quyết định rồi!
Để mình tìm người xứng đáng hơn tôi…



Tôi quay lưng
Mấy lần còn ngoảnh mặt
Miền địa đàng đã tuột khỏi tầm tay
Còn lại đây vùng bóng tối lưu đày
Hai tay nhỏ ủ vai gầy lạnh giá
Hai tay nhỏ ôm niềm đau tượng đá
Môi cắn môi ngăn tiếng nấc nghẹn ngào.



Mai mình về
Mình đừng hỏi: “Vì sao?”