Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

TRÓT LỠ - Thơ Huỳnh Tâm Hoài


Tôi đã trót tin giáo điều Cộng sản
Một ngày mai thế giới sẽ Đại Đồng
Một ngày mai đất nước sẽ Vinh Quang
Tôi mê mãi theo bước đường tranh đấu
Cha tôi hy sinh trong thời kháng Pháp
Chắc cha cũng nghĩ ngợi giống như tôi
Chắc lúc chết cha kiêu hảnh tuyệt vời
Vì lúc đó người biết chi Cộng sản
Tôi ra Bắc mấy mươi năm mê sảng
Mơ con đường giải phóng quê hương
Bao nhiêu người trở lại miền Nam
Vẫn bước tới con đường tranh đấu
Bao lớp trẻ đi bị hỏa mù che dấu
Thề ra đi chẵng hẹn lúc trở về
Sau 30 tháng Tư mới vở lẻ ra
Mới tỏ rỏ…mình bị lừa cả đám
Những người như tôi khóc cười ta thán…
Sống đau buồn và chết hận nghìn thu
Cộng Sản đâu?Một loại thuyết hỏa mù
Mà hàng triệu người đã vùi thân oan uổn
Bọn chóp bu ểnh ương hồ đốn
Chia nhau quyền hưởng lộc lợi thênh thang
Họ bán từng phần tổ quốc Việt Nam
Và họ chắc sẽ bán luôn Tổ Quốc!
Tôi tiếc đời tôi trót làm tên ngu ngốc…
Giờ vẫn hèn...ngồi khóc...lỡ bước đi...!


Huỳnh Tâm Hoài

30 tháng Tư, một ngày phải nhớ - Thơ Như Nguyệt


Mỗi sáng thức dậy
Thấy tâm bình an
Hôm nay cũng thế
Tâm tôi bình an
Cho đến khi nghe…
... bản nhạc rất buồn

30 tháng Tư
Một ngày đáng nhớ
Không như mọi ngày

Ngày đó thê lương

30 tháng Tư
Làm sao quên được?
Bốn mươi năm rồi
Hơn nửa đời người
Mà chẳng sao quên

Đừng nhớ quá khứ
Không lo tương lai
Chỉ biết hiện tại
Tôi biết thế chứ
Nhưng… cho tôi nhớ
Nhớ mãi ngày này!

30 tháng Tư
Nhớ mãi không quên
30 tháng Tư
Không muốn thờ ơ
Không thể hững hờ
Một ngày phải nhớ!

Như Nguyệt

Ta đã mất - Thơ Ngọc Trân


Ta đã mất những con đường quê cũ!
Những hàng tre những bờ ruộng thân yêu.
Hàng dừa nghiêng che mát bóng lam chiều,
Hoa phượng đỏ bên trường khoe sắc thắm.

Ta đã mất những mùa xuân nắng ấm,
Cùng mẹ già đi hái lộc đầu năm.
Lòng bâng khuâng nghe mẹ khấn nguyện thầm,
Mong đất nước từ nay thôi lửa loạn.

Ta đã mất những gì thương nhớ nhất!
Những vui buồn đời quân ngũ xa xưa,
Tuổi hoa niên ôm giấc mộng sông hồ.
Rời trường mẹ với muôn ngàn mộng ước,

Ta đã mất lời thề xưa giữ nước!
Nên từng đêm chuyện cũ vẫn hiện về.
Vẫn thấy mình kiêu dũng trấn sơn khê,
Cùng chiến hữu nơi tuyến đầu ngăn giặc.

Tháng tư ấy ôi nỗi sầu mất nước!
Nơi xứ người lòng thẹn với non sông.
Tình quê xưa luôn phảng phất bên lòng,
Thương nhớ lắm những gì ta đã mất!

Ngọc Trân

NHỚ - Thơ Bảo Trân



Tha thiết nhớ quãng đời niên thiếu cũ
Bên lớp trường cùng bè bạn thương yêu
Bên người thân rộn rã bữa cơm chiều
Bên sách vở xây tương lai tươi thắm
 
Rưng rức nhớ ngày tàn Đông êm ấm
Vun lửa hồng, canh bánh đợi vào năm
Chờ Xuân vui tay chắp, khẽ khấn thầm:
"Cầu năm mới mau tàn cơn ly loạn"
 
Đau xót nhớ giấc mơ ngày mới lớn 
Vỡ tan tành từ một tháng Tư xưa
Xa quê hương, mòn mỏi bước giang hồ
Đầy tiếc nuối, cũng đành, quên mộng ước!
 
Tức tưởi nhớ thời hoàng kim đất nước
Bỗng tan hoang khi sóng đỏ tràn về
Phá yên lành, đập nát chén Tào Khê
Bao dũng tướng ngậm hờn trong cũi giặc!
 
Ngày lại đến - 30 - ngày mất nước
Chung lời ca: "Dù cách núi ngăn sông
Triệu con tim thề giữ vững một lòng
Nhà dẫu mất, cờ vàng không thể mất!"
 
Bảo Trân
4/16

 

THÁNG TƯ, VIẾT RIÊNG CHO MẸ - Thơ Ngô Minh Hằng

 
 
(Kính dâng Hiền Mẫu. Tặng những ai đồng tâm cảnh.)
 
 
Mẹ ơi con viết rồi con xóa 
Xóa mãi nên thơ chẳng trọn lời
Viết để giãi bày lòng nhớ mẹ
Tháng Tư buồn tựa phận mồ côi
 
Tháng Tư, con viết và con viết 
Nét mực tuôn theo suối lệ tràn
Dòng lệ khơi nguồn ngày mất mẹ
Không ngừng từ phút mất giang san
 
Mẹ ơi, đất khách đời phiêu giạt
Nhớ mẹ nhiều khi đến buốt lòng
Xót mẹ mộ sầu sương gió lạnh
Ai người sưởi ấm những chiều Ðông
 
Ai nhìn di ảnh ngồi trầm mặc 
Nhìn khói hương bay dạ thẫn thờ
Ðể tiếc thần tiên ngày tháng cũ
Ngày bàn tay mẹ dệt đời mơ
 
Ai ôm mộ mẹ lòng chan lệ
Khóc cảnh tang thương cuộc đổi dời
Khóc xót đồng bào trong ngục đỏ
Khóc hờn tổ quốc hận thù khơi
 
Mẹ ơi, thế đấy, người yêu nước
Thì họ vu oan, họ nhốt tù
Vườn ruộng, mồ hôi và nước mắt
Nhà dân họ cướp, họ trưng thu
 
Họ, nay tài sản hàng trăm triệu
Ngất ngưởng sang giàu bậc đế vương
Dân sống oan hờn trong đói rách
Gầm cầu, bãi rác rất thê lương
 
Mẹ ơi con đã bao đêm trắng
Viết cả ngàn trang chuyện nước nhà
Viết kể muôn dòng riêng với mẹ
Mỗi dòng là có lệ con sa
 
Tháng Tư, con viết riêng cho mẹ
Mẹ có nghe thơ thổn thức không
Có thấy con ngồi canh cuốn lịch
Và chờ cho hết những ngày Đông
 
Con chờ, con đợi vì thưa mẹ
Gian ác, con tin phải lụn tàn
Dân sẽ ngoan cường mà đứng dậy
Muôn đời chính nghĩa sẽ vinh quang !
 
Mẹ ơi, lúc ấy, thơ con viết
Ý mộng tình mơ thắm mọi dòng
Sẽ chẳng buồn đau vì nước mắt
Mà là rực rỡ với non song
 
Ngô Minh Hằng

VIẾT CHO CÔ GIÁO LAM HÀ TĨNH - Thơ Như Thương


alt


 
Cô ơi, cô có biết...
Đất nước mình có nhiều điều rất ngộ **
Khi trẻ thơ kiếm con chữ giữa rừng
Sẽ đến chỗ … quanh trường em là mộ
Em đến trường bằng một đoạn dây thừng
Đu như xiếc trên vực sâu sông suối
Gió của đồi thổi tốc áo mong manh
Bóng mẹ tiễn...một nắm cơm và muối
Ráng nghe con theo thầy bạn học hành
Cơn mưa rừng có làm em chùn bước
Rét buốt này em chịu đựng nổi không
Thương sách vở trên đầu em ... chưa ướt
Ngôi trường em xiêu vẹo giữa nắng hồng
 
Cô ơi, cô có biết...
Đất nước mình có vạn điều may rủi
Tuổi của em, tuổi cắp sách đến trường
Nhìn trang lứa em khóc thầm phận tủi
Vé số đây... chân lê khắp phố phường
Ly trà đá cho lòng em đỡ khát
Quán tình thương cơm gạo của một ngày
Biết lấy gì để cám ơn cô bác
Tạ ân lòng từ thiện - buổi cơm chay
Em mơ ước bàn tay em cầm viết
Chẳng cầm tiền, đội mưa nắng kiếm tìm
Nửa con chữ chẳng bao giờ em biết
Ta nghẹn lòng thương quá một cánh chim …
 
Cô ơi, cô có biết...
Có những em sống chung với đồi rác
Ngày lất lây theo mưa nắng đất trời
Đêm sinh ra em đã nghèo xơ xác
Rác "thành" cơm, nghề cha mẹ bao đời
Chưa từng biết mùi thơm của tóc mượt
Tuổi ngọc ngà son phấn với má hồng
Mớ ve chai, mớ phế liệu là phần phước
Bữa cơm chiều thêm chút cá no lòng
Ngày Tết đến, em chưa từng áo mới
Chưa được ngày ngủ đủ giấc thần tiên
Suốt cuộc đời chỉ nghe câu “Rác tới”
Tội nghiệp em, không sách vở bạn hiền …
 
Cô ơi, cô có biết...
Em và chữ sao lênh đênh đất khách
Tuổi thơ hồng lại tím lục bình trôi
Em nắn nót chữ Việt mềm trang sách
Ơn thầy cô, những giây phút bồi hồi
Em mơ ước được một lần lên phố
Nhìn đất bằng không dậy sóng mênh mông
Không làng nổi sống một đời thống khổ
Được một ngày không trôi nổi bềnh bồng
Biển Hồ đó chốn đói nghèo lam lũ
Nay cạn nguồn hồ trơ đáy phù sa
Làng nổi xưa và ngôi trường ngập lũ
Cũng chẳng còn, em chợt nhớ quê cha …
 
Cô ơi, cô có biết...
Có những em chưa trăng tròn mười sáu
Chưa biết mơ làm Công chúa trong rừng
Mà phải bán cả gia tài ngọc báu
Xác thân em đổi cơm áo - người dưng
Mười ba tuổi em đã là người của...
Khách muôn phương, mời gọi "chú chơi con"!
Đất phương Nam còn biếc xanh màu lúa?
Em xanh xao gầy guộc những héo mòn
Chiếc răng khểnh của Mẹ cho tuổi ngọc
Thêm chút son, lơi lả chuốc rượu người
Cửa biên giới, một lần đi òa khóc
Địa ngục này là vĩnh viễn Mẹ ơi!
 
Còn nhiều nữa... những điều chưa kể hết
Chuyện nước mình như Ngàn Lẻ Một Đêm
Có những điều nghe mà lòng lặng chết
Cô giáo Lam ơi, người có trái tim mềm...
 
Như Thương
(Cuối Tháng 4, 2016)

** "Đất nước mình ngộ quá phải không anh"- Tựa đề bài thơ của cô giáo Trần thị Lam- Hà Tĩnh