Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà !
(Tràng Giang – Huy Cận)
Huế Ơi
Ai về núi Ngự, sông Hương,
Cho tôi gửi bớt nhớ thương về cùng,
Bao năm xa cách Miền Trung,
Nhớ chi nhớ rứa!... lạ lùng, Huế ơi!
Nhớ về Bến Ngự… nhớ Truồi,
Nhớ tà áo trắng, ngược xuôi Trường Tiền!
Trên sông, em gái Thừa Thiên,
Chở về Vỹ Dạ, một thuyền đầy trăng…
Ối tang!... Ối tang!… tình tang…
Câu hò mái đẩy, chèo sang bến tình!
Ối tang!… tình tang... Ối tình!
Dặt dìu điệu hát, Nam bình, Nam ai.
Giọng em nức nở cảm hoài,
Âm thanh lả lướt, trải dài Hương Giang.
Ối tang!... Ối tang!… tình tang…
Mộng mơ rứa đó!... xốn xang cõi lòng!
Nhớ O thôn nữ Kim Long,
Che nghiêng vành nón, đi trong nắng tà!
Gió đưa cành trúc la đà,
Gió vờn ve vuốt, mượt mà tóc O!
Đồng Khánh ơi! tuổi học trò,
Có còn soi bóng, bến đò Bao Vinh?
Cố đô lưu luyến bao tình,
Răng chừ trở lại Ngự Bình, Sông Hương!
Huế ơi!... trăm nhớ ngàn thương!
Hương sen hồ Tịnh, hằng vương vấn lòng.
Giọng hò cô gái Kim Long.
Tình tang… Ơi hỡi!… ước mong ngày về!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
Kính mời Quí Vị đọc bài TỰA Nhạc tập "HUẾ ƠI" của Nhạc Sị Trần Đại Bản
Ngày tháng Chạp sương mờ khói tỏa
Ta đâu biết xuân về hay chưa
Nàng xuân yểu điệu ngày xưa ấy
Thấp thoáng về đâu ngọt ý thơ
Nhớ mùa xuân trước tình vừa đến
Cánh nhạn về đây mang ý thơ
Người hẹn cùng ta đêm 30 Tết
Cùng nhau hái lộc đã xa vời
Đã bao xuân qua đành lỗi hẹn
Lặng lẽ người đi khuất bóng mờ
Thời gian dần xóa niềm mơ ước
Rồi ngày tháng trôi, dòng nước trôi..
Năm tháng qua lòng còn chưa cạn
Thuở yêu người vui với thế gian
Còn gì những mùa xuân tươi trẻ
Rồi một xuân nào mộng dở dang..
Bao năm lưu lạc giữa trần gian
Còn lại gì cho đến hôm nay
Một đời cam chịu bao cay đắng
Không phải mình ta, chẳng riêng ai
Đã xa rồi mùa xuân năm ấy
Xa rồi cánh bướm lượn bên song
Còn đâu nữa đường xưa thơ mộng
Mảnh tàn phai lạc giữa hư không
Giấc ngủ đêm qua dường khắc khoải
Đường xuân ngày cũ bước trong mơ
Hương xưa một thoáng về bên gối
Nghe giữa mùa xuân rộn ý thơ
Từng cơn gió lạnh lùa qua cửa
Nghe mưa giá buốt đọng tim tôi
Hoa tuyết rơi đầy bên hiên vắng
Như có mùa xuân lạc xuống đời..
Thu Chi Lệ
( Viễn xứ, Tháng 01.2025)
Vườn xuân năm trước hoa khoe sắc
Thiếu nữ hồn nhiên bên khóm hoa
Em mang màu áo như hoa cúc
Cánh bướm vờn quanh hương sớm mai
Rồi cứ mỗi năm xuân vẫn đến
Và người năm cũ hết mộng mơ
Sầu theo từng cánh hoa mai rụng
Hoa đã tàn phai hương sắc xưa..
Vũ trụ nghìn năm không đổi thay
Mùa xuân rực rỡ vẫn muôn nơi
Thiếu phụ xuân phai sầu tiếc nuối
Lệ sầu như những giọt sương rơi
Ánh trăng mơ hồ ngoài song cửa
Đêm tàn chợt tỉnh giấc mơ xuân
Tháng ngày hờ hững như dòng nước
Đừng đếm xuân sang dẫu mấy mùa..
Mùa xuân nào ta cùng chung bước
Nụ hôn nào trên tóc em bay
Lòng còn lưu luyến mùa xuân ấy
Mơ bóng em xưa dáng hao gầy
Tháng Giêng về níu lại mùa xuân
Bầy én xôn xao trên cành nhỏ
Trong vườn còn cánh hoa nở muộn
Đã muộn xuân qua chẳng đợi chờ..
Hãy vui trong những ngày bóng xế
Mùa xuân vẫn hiển hiện trong thơ
Cõi phù vân cầm bằng mây khói
Vẫn đẹp xuân về giữa giấc mơ..
Thu Chi Lệ
( Tháng 01.2025–Cận Xuân Ất Tỵ)