Thứ Hai, 3 tháng 11, 2025

Gởi Tam Kỳ thương khó - Thơ Trần Yên Hoà




Gởi Tam Kỳ thương khó

Bên này đại dương được nghe tin dữ
làng quê ta bị nước cuốn trôi rồi
nước như giặc, chảy tràn thác lũ
còn mô căn nhà, còn mô nương dâu

Cơn đại nạn của quê đã đến
mẹ, cha, ông, bà, con cháu... bà con
cái sống chết đã nằm trên số phận
nên cột chung nhau cùng chết theo dòng

Vành khăn tang buộc mái tóc xanh
mắt người vợ kiệt cùng tuyệt vọng
xác của chồng trôi mất, biệt tăm
những đứa con co ro, bé bỏng

Còn lại nơi quê là cơn gió lạnh
cơn gió xé tim những kẻ sống còn
cái đói, cái đau, và ngàn cái khổ
mất mát này tai họa trăm năm

Tôi ở bên này trông vời quảng tín
tam kỳ ơi, thương khó quá đi thôi
trận giặc bảy lăm tan nhà nát cửa
nay tai họa này sống làm sao nguôi

Hãy đứng lên em tựa lưng đứng dậy
dắt díu nhau lên núi tìm cha
cha dù chết nhưng rồi em sẽ thấy
sẽ hồi sinh sau tiếng khóc òa

Bài thơ ni tôi viết tự tim mình
như có máu rỉ trong lời tình tự
dù thơ có trăm câu nghìn tứ
cũng không bằng một chút lòng chia

Tôi chia cùng quê nổi khổ phân lìa
cái hạnh phúc không bao giờ có được
dân quê tôi nghèo suốt đời khổ nhục
bão lụt tai ương...nước mắt đầm đìa

Tôi mang trong tim thương nhớ khôn nguôi
nên gởi dòng này về cho quảng tín
nỗi đau của quê, nỗi đau của đất
vẫn đeo đẳng hoài một nỗi đau chung

Tam kỳ của tôi thương khó quá chừng

Trần Yên Hòa

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2025

SÁNG HÔM NAY TÔI CÓ HAI MẶT TRỜI - Thơ Trần Vấn Lệ

 Tình yêu - có nên giữ quá chặt?

SÁNG HÔM NAY TÔI CÓ HAI MẶT TRỜI

Mưa bữa hôm kia còn nước đọng / chút thôi mà cũng tựa tấm gương soi / để sáng hôm nay tôi có hai mặt trời / nhưng duy nhất nhớ là em-duy-nhất!

Mưa tự ngàn xưa tình yêu là giọt mật / em thơm lừng hương phấn núi rừng thơm... Mặt trời thấy từ bình minh tới hoàng hôn, em-trong-hồn-anh-long-lanh-mãi-mãi...

Chắc chắn tại... Em Được Sinh Ra Làm Con Gái Để Anh Thề Chê Hết Thảy Giai Nhân!  Em là mùa Xuân bước sang mùa Hạ.  Em là hoa lấp lánh trong chùm lá... dễ thương ôi là cái nhánh cây rung rinh...

Tình Yêu làm người ta giật mình:  mình mất cái quên rồi để nhớ mãi người thương...môi đỏ má hường... hoa nở trong vườn mừng em bên Ngoại!

*
Những buồng cau chín vàng từng trái.  Ngoại không còn, cau xanh mướt nhớ nhung... Cau soi bóng trên dòng sông phù sa bập bồng trôi trôi...thành mây trắng trên đồi!

Huế ơi!  Em ơi!  Trái tim anh nó gọi bầy cò bay qua từng mỗi cánh rừng... Hoàng hôn vàng giát liễu Phú Xuân!

Anh nhớ em từng ngón chân!
Anh làm được câu thơ hay nhất!
TRẦN VẤN LỆ

Lục Bát Cho Người - Trần Yên Hòa October 22, 2025


Thuở Yêu Người

Giữa đường ngó tới ngó lui
Quay qua quay lại chẳng nguôi nỗi mình
Bao nhiêu năm một chuyện tình
Đã bay xa tưởng như hình bóng xiêu

Tạc lòng những tháng năm yêu
Xa lơ lắc những vệt chiều đã qua
Em về giữa chốn phồn hoa
Anh tìm hoài hủy sương pha tháng ngày

Ru Tình


Bỏ sau những chuyện u tình
Vì em đã bước phiêu linh mất rồi.
Này là bèo dạt mây trôi
Mưa ru muộn những dấu hài lãng quên
Trước ta dọn chỗ em nằm
Sau ta em vẫn dịu dàng phải không?
Em mang hoài một mùi hương
Lời trăm năm dọn con đường tình đi.
Mưa rơi ướt ngọn tình si
Và ta ướt cả lối đi theo người.

Hẹn 


Em ơi ngó mãi trăm miền
Màu sương pha đã muộn phiền nơi nao.
Mùa đông qua ngõ trúc đào
Dấu hài còn lặng in màu mắt xưa
Ta nghe lòng hốt nhiên mưa
Trầm hương đốt đã giao mùa phải không?
Mưa bay trắng cả đời sông
Ta nằm nghe cả nỗi lòng nhớ thương
Ơi em còn có môi hường
Cho anh về với - cùng đường với em

Trần Yên Hòa

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2025

TIẾC THU - Thơ Kim Loan



Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng
Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian
Những con đường thơ mộng một màu vàng
Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi

Là tôi biết mùa thu đang tàn lụi
Mây lững lờ trôi níu kéo tơ vương
Để hồn tôi xao xuyến suốt đêm trường
Mang trăng xám chơi vơi vào giấc ngủ

Là lễ hội Halloween ma quỷ
Lũ trẻ con hớn hở một ngày vui
Áo quần, hoá trang những khuôn mặt người
Trick-Or-Treat rộn ràng từng góc phố

Tôi đã ước trở lại thời thơ bé
Đêm trung thu phá cỗ đón trăng rằm
Mơ bay cao thăm chú Cuội chị Hằng
Có thiên đường thênh thang trong ánh mắt

Dù vẫn biết thu nơi đây rất ngắn
Đến rồi đi, như giấc mộng, tình cờ
Tôi lang thang chưa viết hết bài thơ
Nức nở thương hàng cây trơ trụi lá

Là tôi biết mùa đông đang gần quá
Tuyết sẽ phủ đầy trắng xoá mọi nơi
Ngày vội đi qua, cho bóng chiều rơi
Trời đất hoang vu màu buồn man mác

Còn đâu nữa lá khô bay xào xạc
Để tôi ngẩn ngơ hỏi gió về đâu?
Nên chiều nay nhìn lá úa thay màu
Bỗng thấy tiếc mùa thu vàng ngây ngất

KIM LOAN

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2025

Cánh Nhạn Về Đâu ? - Thơ PHƯƠNG HOA

 


(Viết tặng bạn hiền, nữ dịch giả Thái Nữ Lan)

Trăng khuya Tháng Bẩy bơ phờ
Nhớ người phương ấy lòng ngơ ngẩn sầu
Ngân Hà Ô Thước giờ đâu
Gió hiu hắt rải hư hao vào rèm

Vườn thanh vò võ mình em
Sao anh đành để nỗi niềm riêng ai
Những mong năm tháng còn dài
Hẹn ngày tái ngộ trúc mai tỏ tường

Chừ răng chia cách đôi đường
Cả câu vĩnh biệt đoạn trường khôn trao
Biết khi mô thấy lại nhau
Em không đành hẹn kiếp sau hỡi người!

Lòng đau biếng nói thôi cười
Gửi bao tâm sự vời vời theo trăng
Kìa kia cánh nhạn băn khoăn
Quẩn quanh thơ thẩn cung Hằng đợi ai?

Gió mơn hôn tiếng thở dài
Giật mình ngỡ gót chân ngoài song thưa
Nghìn trùng phương hướng nắng mưa
Lật bài thơ cũ hương thừa còn vương.

Phương Hoa
July 22, 2024

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2025

Chán - Thơ Trịnh Tây Ninh


Ô hay! ta chán chính mình
Sáng ra mở mắt: bóng hình cũng đau.
hai tay vốc nước bên cầu,
làm sao gom lại nỗi sầu từng đêm.

Lá rơi lặng lẽ bên thềm
khẽ khàng ta hát điệu êm không lời.
hỏi ai trong cõi rong chơi,
chạnh lòng ghé lại thăm nơi ta buồn?

Người đi cô độc giữa nguồn,
ta ngồi thở nhẹ, sợ hương bay mờ.
còn duyên, sao lạc vần thơ?
chạm tay vào gió cũng ngờ chiêm bao.

Lặng thinh, nỗi nhớ nghiêng chao,
khóc không nước mắt, lao đao hoa vườn
nào ai thấu khúc đoạn trường,
tô son, chải tóc, soi gương thẫn thờ

Mỗi ngày thức giấc bâng quơ,
ước gì mình chết dẫu giờ chưa qua...

Hoa Sen Mùa Hạ

Hái sen cắm mộ anh nằm,
nhớ thương ngày cũ, tình cầm xé đôi.
còn đâu vui, khổ, khóc, cười
như mây qua núi, như lời đổi thay....

Trịnh Tây Ninh

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2025

Có phải tôi không? - Thơ TRẦN MỘNG TÚ


Có người gửi tôi tấm hình trên mạng
cô gái Sài gòn áo trắng khăn tang
đi trong Sài gòn bốn mươi năm cũ
cô gái trong hình có phải tôi không?

Ô hay tại sao tự nhiên tôi nhận
Sài gòn cả trăm cô gái giống tôi
cả ngàn khăn tang trên đầu góa phụ
góa phụ còn hồng một vệt son môi

Ô hay tại sao tự nhiên tôi chối
Sài gòn ngày ấy trắng toát khăn tang
những cô trẻ lắm mắt đầm đìa lệ
theo tay ai dắt đi vào nghĩa trang

Sài gòn bây giờ khói nhang đã tắt
góa phụ ngây thơ tóc đã phai xanh
nhìn lại tấm hình nhận ra cô gái
khẽ gọi tên cô Trần Thị ChiếnTranh.

tmt

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2025

TẠ ƠN HOA KỲ - Thơ Như Ninh Nguyễn Hồng Dũng


Hôm nay rực rỡ cờ bay,
Tự do phản chiếu tháng ngày vinh quang
Cảm ơn xứ sở thiên đàng
Đón tôi tỵ nạn kinh hoàng thoát thân.

Bỏ sau máu lệ ngập tràn,
Tôi mang mộng ước bình an vào đời.
Giữa lòng đất nước tuyệt vời,
Tôi như cây mới đâm chồi xanh tươi.

Ơn sâu chẳng thể quên người,
Dang tay ôm kẻ di cư thẩn thờ.
Cho tôi trọn vẹn giấc mơ.
Hoa kỳ xứ sở bóng cờ tự do!

Diễn hành cỗ vũ reo hò
Mừng ngày Độc lập ấm no an bình.
Nhờ ơn nước Mỹ tận tình,
Cơ hội học vấn hoan nghinh đến trường.

Tiến thân chẳng ngại kinh thương,
Thượng tôn pháp luật trên đường trời tây.
Dẫu là tay trắng tới đây
Cũng nên cơ nghiệp đắp xây vững vàng.

Quốc gia luật pháp rõ ràng
Tự do, dân chủ ngập tràn muôn phương
Tôi yêu nước Mỹ khôn lường,
Trong tim “nhị quốc” quê hương muôn phần.

Lạ, quen ai cũng tình thân,
Gặp nhau chào hỏi ân cần biết bao.
May thay chính phủ hiện trào,
Vì dân tranh đấu chẳng nao núng lòng.

Cầu trời phù hộ ước mong,
Hòa bình thế giới sống trong an hòa.
Gieo hạt giống tốt gần xa,
Mang niềm vui đến từng nhà, khắp nơi.

Tôi là kẻ đã một thời,
Chạy qua lửa đạn, rã rời tâm can.
Nay nhờ nước Mỹ sẳn sàng,
Dang tay hỗ trợ cưu mang thân nầy.

Cám ơn đất nước phương tây
Tim tôi tạc dạ đong đầy chữ “ân”.

Nguyễn Hồng Dũng (July 4th, 2025)

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2025

Trái Tim Nói Với Em - Thơ Quách Như Nguyệt



Còn lại ngày mai và thêm ngày mốt
Em sắp đi rồi anh nhớ em không?
Trên diễn đàn này không còn em nữa
Chắc chỉ mình anh là nhớ chờ mong

Em lại mơ rồi, chẳng ai mong nhớ
Em lại mộng rồi... chẳng có ai thương
Người nhớ là em, chính là em đó
Em nhớ người ta nên em buồn xo

Em sắp đi xa, đi cho quên ...nhớ
Quên một chuyện tình khờ dại ngu ngơ
Có phải là tình? Không đâu anh nhỉ
Dại gì yêu nhau, không duyên, không cớ
Lại xa vời vợi, xa lắc xa lơ

Đi tìm lãng quên mà sao cứ nhớ?
Càng cố tình quên càng nhớ anh ơi!
Trái tim vụng về, trái tim thổn thức
Trái tim nhức nhối, tình yêu vợi vời

Tim mộng mơ nhiều, hỏi anh có biết?
Tình yêu nhiệm mầu, tình yêu mãnh liệt
Hoa tình còn đẹp mang nhiều tha thiết
Hoa nở đẹp ngời, hạnh phúc anh ơi!

Tim nói với em... ngần ngại làm gì?
Xin chớ ù lì giả bộ ngu si
Chớ để tình bay, tình bay đi mất!
Còn yêu ai được, hãy cứ yêu đi...

Nếu còn yêu được, em muốn yêu anh
Em muốn yêu anh trọn vẹn tim mình!

Quách Như Nguyệt

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

NGÀY FATHER’S DAY - Thơ Kiều Mộng Hà


Mỗi lần em ghé nhà con gái
Lại nhớ về anh những tháng ngày…
Một cặp tình già hạnh phúc quá
Bên nhau như nắng ấm ban mai

Những lần thơ thẩn công viên cũ
Kỷ niệm hồn nghe nhói… ngậm ngùi
Mây vẫn mây bay hoa vẫn nở
Sao lòng trống vắng thiếu niềm vui

Mỗi sáng cà phê ngồi tựa cửa
Mắt buồn đăm đắm nhớ người xưa
Kề bên di ảnh lòng như cứa
Ghế trống! Người đâu? Mắt đẫm mưa

Bao đêm thao thức trong phòng vắng
Nhớ giọng “bắc kỳ” thật dễ thương
⁃ Trời lạnh em cần thêm áo ấm.
Mùa này hay cảm lắm… cô nương

Ra vườn chim chóc thi nhau hỏi:
Sao chỉ mình you? Ông lão đâu?
Những miếng bánh mì thơm thịt nướng
Lâu rồi không thấy… đứng tìm sâu?!

Cách gì quay lại ngày xưa đó
Bên cún cùng vui sáng dạo quanh
Hai đứa đan tay thong thả bước
Hân hoan như thuở tóc còn xanh

Ngày Father’s day nay vắng anh
Em như trong mộng giữa trời xanh
Anh ơi! Nếu biết tình ly cách
Thà phụ lòng nhau tránh lệ quanh…
Kiều Mộng Hà
June.08.2025

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2025

MÙA HẠ CUỐI CÙNG … - Thơ Kim Loan


Yêu người, yêu phượng, yêu mùa hè
Buổi học cuối cùng, sầu tiếng ve
Sân trường nắng đỏ màu lưu luyến
Nặng trĩu bước chân em đi về

Ngẩn ngơ Thầy đứng trên bục giảng
Bàn ghế im lìm nhớ dáng ai
Từ nay sẽ không còn thấy nữa
Suối tóc dịu dàng, đôi mắt nai …

Cổng trường khép lại, em bâng khuâng
Ngàn lời muốn nói bỗng ngại ngần
Rộn rã những giờ Thầy lên lớp
Đâu ngờ ngày vui trôi qua nhanh

Bóng em xa khuất cuối con đường
Hành lang lớp học, Thầy vấn vương
Vì cô bé có chiếc răng khểnh
Áo trắng ngây thơ buổi tan trường

Ép đôi cánh phượng vào lưu bút
Nâng niu kỷ niệm một mùa hè
(Em viết tên Thầy vào trang cuối
Với một bài thơ …dẫu vụng về)

Bên bài giáo án, Thầy thao thức
Ngọn đèn khuya, điếu thuốc trên môi
Dòng nhật ký em ghi dang dở
Nhìn ánh sao đêm nhớ một người

Thế là ngày mai ta xa nhau
Mùa Hạ cuối cùng, hai trái tim đau!!!

KIM LOAN

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2025

Bài trăm năm - Thơ Trần Yên Hòa

  Đi Vào Cõi Tạo Hình Một Đinh Cường Đốn ...

 tranh đinh cường

  

Bài trăm năm

 

Không biết bao lâu ta chưa gặp lại

một vùng quê có một dòng sông

dòng sông tuổi thơ của ngày nhỏ dại

nâng niu đời ta như dải mây hồng

 

Có lẽ rất lâu - trong giấc mơ nào

ta trở về, miền thơ ấu hồn nhiên

buổi chiều đồng quê, có loài chim chiện

bay tít trên cao và hót, thật hiền

 

Có lẽ rất lâu hình như sớm lắm

ta đến trường cùng gió heo may

ôm tập vở nhàu trông không rõ chữ

thầy giáo gõ đầu, cô giáo khẻ tay

 

Có lẽ rất xưa - ngày ta mới lớn

ta đi cùng em, ta chạy cùng em

ta làm xe đua, ta làm ngựa cỡi

mộng mơ đầy tràn trang vở hoa niên

 

Có lẽ rất xưa - ngày em vào xuân

đôi má em hồng như trái bồ quân

đôi mắt em đen như nhung, ướt rượt

đốt cháy hồn anh, cùng nắng sân trường

 

Rồi thế rồi thôi - ta lạc nhau mất

lạc nhau đành đoạn suốt nửa đời

lạc nhau trong giấc chiêm bao cũ

biển loạn đời ta, thân nổi trôi

 

Thời gian như chiếc thoi khung cửi

qua lại hoài bao cuộc biển dâu

ta ôm mộng tưởng đi trăm ngã

nghiêng, ngửa, say, quên, túy lúy sầu

 

Đa đoan nửa đời sau gặp lại

nhìn em lại thấy bóng quê nhà

như cơn mưa đổ ngoài sân lạnh

đốt đuốc mà hơ những ngón tay

 

Đành đoạn nửa đời không thấy mặt

áo hồng em vẫn tựa màu xưa

màu xưa có nắng và mây nữa

em mang về theo lá thu mưa

 

Ơi nửa đời làm ta đau điếng

mất, được, làm sao biết hở em

anh vẫn còn trơ con tim trắng

và dòng máu đỏ chảy xuôi im

 

Ơi nửa đời làm ta đau nhói

đánh tráo nhau trong cuộc tình sầu

nửa đời trót đã nhàu thân thể

ta cam đành làm kẻ tình thua

 

Có lẽ, nửa đời, ta mới gặp

tuổi ấu thơ trong giấc mơ già

có lẽ, nửa đời, ta đánh mất

nơi em, miền thơ dại cùng ta

  

Hạnh ngộ mùa xuân cùng em bất tận

hoa hồng nhung là máu tim người

hạnh ngộ mùa xuân với trăng tình tự

hoa hồng còn thơm ngát người xưa

  

Nửa đời ta như mưa phơ phất

bỗng nhặt được lòng nhân ái từ tâm

của em, đánh rơi vào tình thứ nhất

để ta ôm hoài, đi giữa nhân gian

 

Trần Yên Hòa