Thứ Tư, 28 tháng 5, 2025

Bài trăm năm - Thơ Trần Yên Hòa

  Đi Vào Cõi Tạo Hình Một Đinh Cường Đốn ...

 tranh đinh cường

  

Bài trăm năm

 

Không biết bao lâu ta chưa gặp lại

một vùng quê có một dòng sông

dòng sông tuổi thơ của ngày nhỏ dại

nâng niu đời ta như dải mây hồng

 

Có lẽ rất lâu - trong giấc mơ nào

ta trở về, miền thơ ấu hồn nhiên

buổi chiều đồng quê, có loài chim chiện

bay tít trên cao và hót, thật hiền

 

Có lẽ rất lâu hình như sớm lắm

ta đến trường cùng gió heo may

ôm tập vở nhàu trông không rõ chữ

thầy giáo gõ đầu, cô giáo khẻ tay

 

Có lẽ rất xưa - ngày ta mới lớn

ta đi cùng em, ta chạy cùng em

ta làm xe đua, ta làm ngựa cỡi

mộng mơ đầy tràn trang vở hoa niên

 

Có lẽ rất xưa - ngày em vào xuân

đôi má em hồng như trái bồ quân

đôi mắt em đen như nhung, ướt rượt

đốt cháy hồn anh, cùng nắng sân trường

 

Rồi thế rồi thôi - ta lạc nhau mất

lạc nhau đành đoạn suốt nửa đời

lạc nhau trong giấc chiêm bao cũ

biển loạn đời ta, thân nổi trôi

 

Thời gian như chiếc thoi khung cửi

qua lại hoài bao cuộc biển dâu

ta ôm mộng tưởng đi trăm ngã

nghiêng, ngửa, say, quên, túy lúy sầu

 

Đa đoan nửa đời sau gặp lại

nhìn em lại thấy bóng quê nhà

như cơn mưa đổ ngoài sân lạnh

đốt đuốc mà hơ những ngón tay

 

Đành đoạn nửa đời không thấy mặt

áo hồng em vẫn tựa màu xưa

màu xưa có nắng và mây nữa

em mang về theo lá thu mưa

 

Ơi nửa đời làm ta đau điếng

mất, được, làm sao biết hở em

anh vẫn còn trơ con tim trắng

và dòng máu đỏ chảy xuôi im

 

Ơi nửa đời làm ta đau nhói

đánh tráo nhau trong cuộc tình sầu

nửa đời trót đã nhàu thân thể

ta cam đành làm kẻ tình thua

 

Có lẽ, nửa đời, ta mới gặp

tuổi ấu thơ trong giấc mơ già

có lẽ, nửa đời, ta đánh mất

nơi em, miền thơ dại cùng ta

  

Hạnh ngộ mùa xuân cùng em bất tận

hoa hồng nhung là máu tim người

hạnh ngộ mùa xuân với trăng tình tự

hoa hồng còn thơm ngát người xưa

  

Nửa đời ta như mưa phơ phất

bỗng nhặt được lòng nhân ái từ tâm

của em, đánh rơi vào tình thứ nhất

để ta ôm hoài, đi giữa nhân gian

 

Trần Yên Hòa

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2025

Chợ Sách Cũ Bên Lề Đường - Thơ NGUYỄN THI THANH DƯƠNG


( Cảm tác hình ảnh “Chợ Sách Cũ Lề Đường”. )

Đã bao lần ai đi trên hè phố
Có dừng chân hàng sách cũ chọn mua
Ta tình cờ gặp lại kỷ niệm xưa
Những câu truyện, văn chương mình yêu thích.

Ta nâng niu tìm những gì đã mất
Lật từng trang khe khẽ kẻo hồn đau
Kẻo phai thêm trang giấy cũ úa màu
Đọc từng chữ đưa ta về quá khứ.

Bao trang sách đã cùng ta tri kỷ
Dưới đèn khuya bên gối, mộng xa vời
Người là ai mà ta khóc với cười
Người trong truyện mà tưởng như có thật.

Cầm cuốn sách đã long bìa cũ rách
Hương người xưa còn ở lại đây không ?
Chủ đâu rồi mà phận sách long đong
Sách và chủ không hẹn ngày tái ngộ.

Những cuốn sách cũng như ta dâu bể
Đã từng nằm trong quầy sách dễ thương
Hôm nay nằm chồng chất bên lề đường
Bước chân người qua hững hờ gió bụi.

Hãy cúi xuống tìm ở trong tàn lụi
Những huy hoàng của một thuở đam mê
Sách và ta như những kẻ lạc quê
Bỗng mừng tủi gặp nhau nơi chốn lạ.

Ta yêu sách, yêu cả tên tác giả
Cuốn sách hay ta sẽ nhớ suốt đời
Sách cũ hè phố, sách cũ chợ trời
Hồn của sách có hồn ta trong đó.

Nguyễn Thị Thanh Dương
( May 6, 2025)