Thứ Năm, 23 tháng 10, 2025

SÁNG HÔM NAY TÔI CÓ HAI MẶT TRỜI - Thơ Trần Vấn Lệ

 Tình yêu - có nên giữ quá chặt?

SÁNG HÔM NAY TÔI CÓ HAI MẶT TRỜI

Mưa bữa hôm kia còn nước đọng / chút thôi mà cũng tựa tấm gương soi / để sáng hôm nay tôi có hai mặt trời / nhưng duy nhất nhớ là em-duy-nhất!

Mưa tự ngàn xưa tình yêu là giọt mật / em thơm lừng hương phấn núi rừng thơm... Mặt trời thấy từ bình minh tới hoàng hôn, em-trong-hồn-anh-long-lanh-mãi-mãi...

Chắc chắn tại... Em Được Sinh Ra Làm Con Gái Để Anh Thề Chê Hết Thảy Giai Nhân!  Em là mùa Xuân bước sang mùa Hạ.  Em là hoa lấp lánh trong chùm lá... dễ thương ôi là cái nhánh cây rung rinh...

Tình Yêu làm người ta giật mình:  mình mất cái quên rồi để nhớ mãi người thương...môi đỏ má hường... hoa nở trong vườn mừng em bên Ngoại!

*
Những buồng cau chín vàng từng trái.  Ngoại không còn, cau xanh mướt nhớ nhung... Cau soi bóng trên dòng sông phù sa bập bồng trôi trôi...thành mây trắng trên đồi!

Huế ơi!  Em ơi!  Trái tim anh nó gọi bầy cò bay qua từng mỗi cánh rừng... Hoàng hôn vàng giát liễu Phú Xuân!

Anh nhớ em từng ngón chân!
Anh làm được câu thơ hay nhất!
TRẦN VẤN LỆ

Lục Bát Cho Người - Trần Yên Hòa October 22, 2025


Thuở Yêu Người

Giữa đường ngó tới ngó lui
Quay qua quay lại chẳng nguôi nỗi mình
Bao nhiêu năm một chuyện tình
Đã bay xa tưởng như hình bóng xiêu

Tạc lòng những tháng năm yêu
Xa lơ lắc những vệt chiều đã qua
Em về giữa chốn phồn hoa
Anh tìm hoài hủy sương pha tháng ngày

Ru Tình


Bỏ sau những chuyện u tình
Vì em đã bước phiêu linh mất rồi.
Này là bèo dạt mây trôi
Mưa ru muộn những dấu hài lãng quên
Trước ta dọn chỗ em nằm
Sau ta em vẫn dịu dàng phải không?
Em mang hoài một mùi hương
Lời trăm năm dọn con đường tình đi.
Mưa rơi ướt ngọn tình si
Và ta ướt cả lối đi theo người.

Hẹn 


Em ơi ngó mãi trăm miền
Màu sương pha đã muộn phiền nơi nao.
Mùa đông qua ngõ trúc đào
Dấu hài còn lặng in màu mắt xưa
Ta nghe lòng hốt nhiên mưa
Trầm hương đốt đã giao mùa phải không?
Mưa bay trắng cả đời sông
Ta nằm nghe cả nỗi lòng nhớ thương
Ơi em còn có môi hường
Cho anh về với - cùng đường với em

Trần Yên Hòa

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2025

TIẾC THU - Thơ Kim Loan



Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng
Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian
Những con đường thơ mộng một màu vàng
Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi

Là tôi biết mùa thu đang tàn lụi
Mây lững lờ trôi níu kéo tơ vương
Để hồn tôi xao xuyến suốt đêm trường
Mang trăng xám chơi vơi vào giấc ngủ

Là lễ hội Halloween ma quỷ
Lũ trẻ con hớn hở một ngày vui
Áo quần, hoá trang những khuôn mặt người
Trick-Or-Treat rộn ràng từng góc phố

Tôi đã ước trở lại thời thơ bé
Đêm trung thu phá cỗ đón trăng rằm
Mơ bay cao thăm chú Cuội chị Hằng
Có thiên đường thênh thang trong ánh mắt

Dù vẫn biết thu nơi đây rất ngắn
Đến rồi đi, như giấc mộng, tình cờ
Tôi lang thang chưa viết hết bài thơ
Nức nở thương hàng cây trơ trụi lá

Là tôi biết mùa đông đang gần quá
Tuyết sẽ phủ đầy trắng xoá mọi nơi
Ngày vội đi qua, cho bóng chiều rơi
Trời đất hoang vu màu buồn man mác

Còn đâu nữa lá khô bay xào xạc
Để tôi ngẩn ngơ hỏi gió về đâu?
Nên chiều nay nhìn lá úa thay màu
Bỗng thấy tiếc mùa thu vàng ngây ngất

KIM LOAN