Với nắng hè chang chang, lại nhớ tới những mùa hè xưa ở quê nhà, trên con đường đi học có tiêng ve ran ran trên hàng cây phượng vĩ. Mời đọc bài thơ " Cung Đàn Xưa" của NN:
Ngày xưa đi qua ngõ Anh dạo mấy đường tơ Nhạc buồn vương vương lối Cho lòng em ngẩn ngơ
Đường đi, về hoa cỏ Màu xanh , hồng mộng mơ Ru hồn cô gái nhỏ Áo trắng buồn bơ vơ
Hè về, hoa phượng trổ Ngõ vắng, ve sầu ngâm Tiếng đàn anh nức nở Như buồn nhớ xa xăm
Rồi xa trường yêu dấu Ôi ba tháng hè dài Chín mươi ngày thương nhớ Tiếng đàn vương u hoài
Ngày phượng hồng thôi rụng Ngày ve sầu thôi ngâm Trời mưa bong bóng nhỏ Tàn mùa hè một năm
Em trở về ngõ xưa Trời trưa cơn mưa thưa Cửa nhà anh không mở Đàn thôi rung đường tơ
Sáng sáng rồi trưa trưa Đường mòn loang hoa nắng Đâu dư âm ngày xưa Đã chìm trong dĩ vãng
Mưa buồn mưa bay bay Em về, đi từng ngày Phượng đỏ sầu không thắm Má thôi hồng hây hây
(Chắc anh, người trai trẻ Đã lên đường tòng quân?) Đường đi ra chiến trận Có mang đàn theo không?
Bao giờ anh trở lại? Thuyền xưa xa bến rồi Dòng sông còn chảy mãi Thời gian hờ hững trôi
Cửa nhà anh không mở Đàn thôi rung đường tơ Nhưng lòng em vẫn mãi Nhớ hoài cung đàn xưa.
thơ NGUYÊN NHUNG |
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét