Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2020

CHIẾC NÓN SÂN TRƯỜNG - Thơ Dư Thị Diễm Buồn



“...Sợi tóc mảnh mai kẹt trong vành nón
Em mượn gỡ giùm, tui gỡ không ra!
Hương bồ kết vân vê theo gió thoảng
Mấy chục năm rồi, ôi mãi thiết tha...
                                 
Cảm ơn chiếc nón dễ thương
Để quên đám cỏ sân trường năm nao
Bỗng dưng trời đổ mưa ào
Cho tôi giữ nón, hôm nào em quên

Ơi, Ba Mươi tháng Tư Đen!
Cố hương trầm thống, bon chen xứ người
Xác xao vận nước nổi trôi 
Mỗi khi thấy nón bùi ngùi xót xa

Bao năm, trở lại quê nhà
Ghé thăm trường cũ nay đà đổi thay
Sân trường thiếu vắng bóng ai
Cây xanh lá thắm nhạt phai héo tàn

Heo may gió chuyển thu sang
Lối xưa lác đác lá vàng rụng rơi…
Thuở nào vang tiếng nói cười
Giờ đây nhớ nón, nhớ người để quên!

Phan Thanh Giản đã thay tên
Thầy xưa, bạn cũ… thác ghềnh nơi đâu?
Sông dài, biển rộng, tình sâu…
Bâng khuâng niềm nhớ thêm sầu nỗi thương

Dừng chân quán cóc bên đường
Kìa ai quên nón sân trường ngày xưa!
Em ơi nói mấy cho vừa…
Cảm ơn chiếc nón đã đưa tôi về...

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét